Đặc Công Cuồng Phi


Bọn họ một người mặc bạch bào, một người mặc lam bào. Theo Tô Tất thấy, lão giả bạch bào đang chiếm thế thượng phong, nhưng cũng chỉ hơn được một chút, nếu muốn phân thắng bại, chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn là không thể.
Nhìn bọn họ đánh nhau, trong lòng Tô Tất thầm cảm ngộ, lẳng lặng nhìn, trong đầu không ngừng ghi lại từng chiêu thức một. Trí nhớ của nàng rất tốt, đem trận đánh này ghi tạc vào đầu.
Đột nhiên, Tô Tất dời ánh mắt xuống, phát hiện cách đó không xa có một thiếu nữ thanh lệ đang đứng, nàng mặc y phục bạch sắc, quần lụa uốn lượn như hồ điệp, trên vạt áo rộng thêu hoa văn màu vàng, thân mình nhỏ nhắn yếu ớt đến mức như không thể chịu nổi sức nặng của y phục trên người, mặt nàng không chút son phấn, nhưng lại lộ vẻ thuần khiết động lòng người, đôi mắt nai to tròn trong suốt lóe lên sự mê mang, thoạt nhìn cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi.
Lúc này, mười ngón tay thon nhỏ của nàng siết lại thành quyền, hai mắt khẩn trương nhìn lão giả bạch bào và lam bào đang đánh nhau.
Tô Tất có chút hiếu kỳ, không biết người nàng đang lo lắng cho là vị nào?
Đúng lúc này, Tô Tất phát hiện một bóng đen đáng rón rén đi về phía tiểu cô nương, tiếng động khẽ như tiếng bụi rơi xuống, tiểu cô nương không chút cảnh giác, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trong trận đánh.
«A! Ông nội –» Tiểu cô nương đột nhiên kinh hô, bởi vì chủy thủ lấp lóe hàn quang lúc này đang dí sát vào mạch máu trên chiếc cổ tuyết trắng của nàng. Chỉ cần nàng động một chút, máu tươi sẽ lập tức trào ra.
Giờ phút này, người đứng phía sau uy hiếp tiểu cô nương nọ, không phải ai khác, mà chính là người quen của Tô Tất.
Nhị hoàng tử Nam Lăng quốc, Phong Cẩn.
Lão giả bạch bào nâng mắt nhìn lại, đáy mắt bùng lên hai ngọn lửa, thanh âm lạnh như băng: «Phong Hận Thiên, bảo đồ đệ ngươi buông Linh nhi ra.»
Âm thầm đánh lén tiểu cô nương, hành động trơ trẽn là vậy, nhưng lão giả lam bào không những không ngăn cản, ngược lại cười ra riếng, «Cẩn nhi, làm tốt lắm, vi sư quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Ha ha ha –»
«Phong Hận Thiên, ngươi tốt nhất nên cầu cho kiếm trong tay đồ đệ ngươi vững một chút đi.» Lão giả bạch bào mang theo một cỗ áp bức vọt về phía Phong Cẩn.
Phong Cẩn đột nhiên cảm giác được sức nén ép đến khiến hắn hít thở không thông, bóng ma tử vong như bao trùm lấy hắn, dọa hắn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chân mềm nhũn suýt chút nữa đã quỳ sụp xuống.
Ngay lúc này, sư phụ Phong Hận Thiên của hắn hừ lạnh một tiếng, một luồng linh lực từ trong tay áo hắn phát ra, ngăn trở lực đạo của lão giả bạch bào lại giữa không trung, công lực hai người vốn ngang nhau, hiện tại cũng là sức lực tương đương, khó phân thắng bại.
Phong Hận Thiên khoanh tay mà đứng, cười lạnh nói, «Bạch Thương Vân, nếu muốn giữ mạng sống của cháu gái ngươi, thì ngươi hãy tự phế mình đi.»
Bạch Thương Vân lạnh lùng nói: «Ngươi không sợ Ẩn Dật thôn đuổi giết sao?»
«Sợ, nhưng ta càng sợ ngươi và Lam Hải liên thủ hơn.» Phong Hận Thiên cười nói.
Thực hiển nhiên, Bạch Thương Vân và tiểu cô nương cùng một phe, Phong Hận Thiên cùng Phong Cẩn cùng một phe. Nếu Phong Hận Thiên đã nói sợ lão giả bạch bào cùng Lam Hải đại sư liên thủ, vậy ai là địch ai là bạn đã vô cùng rõ ràng rồi.
Tô Tất nghĩ, quan hệ đối địch của Phong Cẩn và nàng chưa chết thì chưa kết thúc, hắn trăm cay nghìn đắng kêu sư phụ hắn đến đây là vì cái gì? Còn không phải là để đối phó với nàng sao. Nếu lần này không lợi dụng lúc lão giả bạch bào đang ra tay, chờ đến lần sau sư phụ Phong Cẩn, là Phong Hận Thiên gì đó ra tay với nàng, người chịu thiệt chắc chắn sẽ là nàng.
Đây là đang đặt cửa*, cùng lắm thì nàng đánh cuộc.
(*) Đặt cửa: Đặt tiền vào một cửa trong đánh bạc.
Tô Tất và Vệ Lăng Phong liếc nhìn nhau, Vệ Lăng Phong khẽ gật đầu.

Vì vậy, Tô Tất đưa tay lấy huyền thiết chủy thủ đang tỏa ra hàn băng lạnh lẽo từ trong giày ra đưa cho Vệ Lăng Phong, Vệ Lăng Phong lặng yên không một tiếng động tiến tới phía sau Phong Cẩn, mà toàn bộ tâm tư của Phong Cẩn lúc này đều đặt trên người tiểu cô nương đang bị hắn cưỡng chế, không rảnh để ý tới Vệ Lăng Phong.
«Này, Phong Cẩn điện hạ, đã lâu không gặp.» Tô Tất đột nhiên chui ra, vẫy tay chào Phong Cẩn, nụ cười của nàng so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn.
Tô Tất? Sao nàng ta lại ở đây? Phong Cẩn nhíu mày, đang muốn uy hiếp, nhưng một giây sau đó hắn lại có cảm giác bóng ma tử vong bao trùm lấy mình.
Bởi vì lúc Tô Tất làm phân tán sự chú ý, Vệ Lăng Phong đã đem huyền thiết chủy thủ kề sát vào cổ hắn.
Hai mắt Phong Cẩn như phun ra lửa, hắn biết, chỉ cần Tô Tất xuất hiện, hắn liền gặp chuyện không hay! Lần này hắn mời sư phụ đến đây, một trong các mục đích chính là để diệt trừ nàng, nàng ngược lại không đợi mình ra tay đã đến nghênh chiến trước.
«Xin khuyên các ngươi một câu, đừng xen vào việc của người khác, nói cách khác, các ngươi chết chắc rồi!» Phong Cẩn lớn tiếng cảnh cáo.
Vệ Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, nắm chặt chủy thủ trong tay, Phong Cẩn sợ tới mức không thốt nên lời.
Thái độ của Tô Tất, rõ ràng thân thiết hơn Vệ Lăng Phong, nàng hảo tâm nhắc nhở: «Phong Cẩn điện hạ, ngươi đừng kích động mà xoay tới xoay lui, chủy thủ này không có mắt, nó không nhận ra thân phận cao quý của ngươi đâu.» Hơn nữa, Vệ Lăng Phong tựa hồ rất muốn dứt khoát một đao cho xong chuyện. Nên những lời hảo tâm này của Tô Tất có nói cũng như không.
«Ngươi –» Đáy mắt Phong Cẩn như phun ra lửa. Bởi vì chủy thủ trong lúc vô ý đã xẹt qua cổ hắn, máu tươi nhuộm đỏ áo bào nguyệt sắc.
«Ngươi trừng ta để làm gì? Còn không mau thả tiểu cô nương ra? Ta đã nói rồi đấy, chủy thủ này không có mắt đâu.» Tô Tất rất muốn nhắc nhở hắn, Ninh vương phía sau hắn đã động sát khí rồi.
Trong lúc Phong Cẩn đang do dự, Vệ Lăng Phong âm ngoan cười, tay dùng thêm sức, tại miệng vết thương đang chảy máu cứa thêm một vết!
«A!» Huyền thiết chủy thủ vốn mang trong mình hàn khí rất nặng, Phong Cẩn không có linh lực bảo hộ, bị chủy thủ cứa vào khiến toàn thân lạnh buốt, miệng vết thương lại càng đau đớn không chịu nổi.
«Keng–» Một tiếng, chủy thủ trong tay Phong Cẩn rơi xuống đất, tiểu cô nương cũng bị Tô Tất kéo lại, mà Phong Cẩn vẫn nằm trong tay Vệ Lăng Phong như trước.
Sư phụ Phong Cẩn muốn cứu hắn, nhưng lại bị Bạch Thương Vân ngăn cản, một chút lực cũng không dùng được.
Bạch Thương Vân bị thầy trò bọn họ gài bẫy, đã sớm nổi giận, giờ có cơ hội để trả thù, hắn sao có thể uổng phí được?
Bạch Thương Vân tựa tiếu phi tiếu nhìn Phong Hận Thiên, «Phong Hận Thiên, thầy trò các ngươi không phải thích lén lút ra tay sau lưng nữ nhân sao? Hiện tại được nếm trải rồi, mùi vị như thế nào?»
Ánh mắt thù hận của Phong Hận Thiên đảo qua mặt Bạch Thương Vân, sau đó chậm rãi dời lên người Vệ Lăng Phong.
«Tiểu tử, nếu không muốn chết thì thả hắn ra.» Hắn đột nhiên dùng sức, dùng uy áp của tiên thiên cường giả đánh về phía Vệ Lăng Phong!
Đó là một sức mạnh cường đại khiến nhật nguyệt thất sắc mà thập cấp cường giả không thể nào ngăn nổi, đừng nói ngăn cản, chỉ sợ sẽ theo bản năng mà quỳ xuống thần phục.
Thế nhưng khóe miệng Vệ Lăng Phong lại cong lên một nụ cười lạnh lẽo, hắn ngạo nghễ đứng đó, y bào đỏ rực bay phấp phới theo gió, khiến hắn càng lộ vẻ âm nhu tà mị.
Đôi mắt sâu đen như hàn băng lạnh lẽo, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt nhếch lên, ánh mắt phát ra khí phách lạnh lẽo.
Bạch Thương Vân muốn ra tay ngay cản, nhưng vừa nghĩ, lại ngừng tay, vuốt chòm râu dê, cười tủm tỉm nhìn thiếu niên kinh thải tuyệt diễm này rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu.

Phong Hận Thiên gia tăng mười phần linh lực, bình thường, người có thể kiên trì được thời gian một chén trà nhỏ, đã chứng minh được định lực đạt đến mức thượng đẳng, dị thường hiếm thấy rồi.
Bạch Thương Vân nghĩ chờ đến lúc Vệ Lăng Phong kiên trì được một chén trà nhỏ hắn sẽ ra tay, thế nhưng, hắn mở to mắt nhìn Vệ Lăng Phong kiên trì được một chén trà, hai chén trà, ba chén trà…..Vệ Lăng Phong mặc dù sắc mặt đỏ thẫm, lộ vẻ thống khổ, nhưng vẫn nghạo nghễ mà đứng như cũ, sống lưng thẳng tắp.
Mãi đến một khắc cuối cùng, hắn mới chậm rãi khom khom đầu gối, nhưng vẫn kiên trì không thần phục Phong Hận Thiên.
Bạch Thương Vân cười ra tiếng, vuốt vuốt chòm râu dê, nói với Phong Hận Thiên, «Phong Hận Thiên, ngươi cũng chỉ thường thôi, định lực của thiếu niên này là siêu đẳng, hơn đồ đệ vô dụng nhà ngươi không chỉ một hai lần, ngươi đừng ghen tỵ mà sinh hận a.»
Đối mặt với sự chế nhạo của Bạch Thương Vân, Phong Hận Thiên hừ một tiếng, phất tay thu hồi linh lực.
Hắn biết Bạch Thương Vân nói đúng, vừa rồi lúc Bạch Thương Vân ra tay với Phong Cẩn, Phong Cẩn nháy mắt liền không thở được muốn quỳ xuống, nhưng thiếu niên này lại có thể kiên trì được hơn một khắc…..Hơn nữa vẫn không chịu buông tha con tin, hừ!
Phong Hận Thiên vẫn luôn cảm thấy tư chất đồ nhi của mình thiên hạ hiếm có, tuổi còn nhỏ đã đạt tới cửu cấp, thăng lên tiên thiên chỉ là vấn đề thời gian, thành tựu của hắn trong tương lai chưa chắc mình đã sánh được. Thế nhưng! Tại khu rừng này, thiếu niên thoạt nhìn xấp xỉ tuổi với Phong Cẩn, nhưng lại có sức lực của thập cấp, còn có cô nương kia thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng lại mạnh hơn cả Phong Cẩn.
Người tài của Đông Vân quốc quả nhiên không đếm xuể, tuyệt đối là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một cơn lại một cơn, cuối cùng trên sông Trường Giang đều toàn là sóng….
Đúng lúc này, một thanh âm phẫn nộ trong trẻo vang lên.
«Đồ ngốc! Ngươi dám cưỡng chế ta! Ngươi dám cưỡng chế ta!» Linh nhi vừa rồi bị Tô Tất kéo về, hiện tại cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ngón tay nhỏ bé chỉ về phía Phong Cẩn, hai mắt tóe lửa, có dấu hiệu nổi trận lôi đình.
Tô Tất hứng trí nhìn nàng nổi bão, dư quang quét tới, thấy Bạch Thương Vân tiền bối ôm trán, không nói gì nhìn trời, nàng liền cảm thấy sắp có kịch hay để xem.
Quả nhiên, tiểu cô nương nhỏ nhắn như ăn phải thuốc nổ, siết chặt nắm đấm phóng về phía Phong Cẩn –
Thật ra Tô Tất rất muốn nói, mặc dù Phong Cẩn bị thương, nhưng hắn dù sao cũng có linh lực của cửu cấp, không phải chỉ dùng loại đánh đấm tay chân này là có thể thắng được.
Thế nhưng –
Chuyện xảy ra lại xa ngoài dự đoán của Tô Tất.
Tiểu cô nương mình như thân trúc chỉ cần gió thổi qua sẽ ngã đó, giờ đây như biên thành nữ kim cang, tốc độ cực nhanh, nắm tay đầy uy lực, vô cùng dọa người.
Khó có thể tưởng tượng, từ thân thể nhỏ nhắn yếu ớt đó lại phát ra được sức lực cường đại như vậy.
Dưới sự truy sát của nàng, mặt Phong Cẩn nhất thời trắng bệch, muốn bỏ chạy, thế nhưng hắn chưa chạy được mấy bước, nắm tay của nữ tráng sĩ đã từ phía sau đánh tới, ầm một tiếng đập vào sau lưng hắn.
Phong Cẩn bị đánh trúng, lực đạo lớn đến mức thiếu chút nữa khiến hắn rơi vào bùn. Sau khi Linh nhi đánh bay Phong Cẩn, trên mặt đất mơ hồ lõm xuống hình người.
Tô Tất nhất thời trợn to mắt, yên lặng thở dài: mạnh mẽ a, quả nhiên là trời sinh thần lực. Hơn nữa, nàng còn vô cùng đồng cảm với Phong Cẩn đã chọc tới nữ tráng sĩ này.

Phong Hận Thiên đang muốn nhúng tay vào, lại bị Bạch Vân Thương khách sáo nói, «Ngươi không ngờ, đồ đệ bảo bối cửu cấp của người, so ra lại còn kém hơn cả cháu gái bát cấp của ta đúng không?»
«Hừ!» Phong Hận Thiên phất tay áo, mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hai người như trước.
Tựa như vừa rồi chỉ là món khai vị, hiện giờ mới đến món chính. Linh nhi một tay xách Phong Cẩn, một tay dùng lực đạo vô tận đánh vào bụng hắn.
Mỗi lần đánh, nàng đều gào lên một tiếng, «Ngươi lại dám cưỡng chế ta! Ngươi lại dám cưỡng chế ta! Ngươi lại dám cưỡng chế ta!»
Tô Tất cũng như Bạch tiền bối bất đắc dĩ ôm trán, không nói gì nhìn trời.
Cái gì gọi là sụp đổ?
Chính là lúc ngươi nhìn thấy một tiểu cô nương gầy yếu nhỏ nhắn, chỉ cần gió thổi sẽ ngã, vẻ mặt thuần khiết vô tội, chớp chớp đôi mắt tiểu bạch thỏ cầu xin sự bảo vệ, nhưng trong nháy mắt lại biến thành một nữ tráng sĩ mạnh mẽ vô cùng, miệng không ngừng chửi rủa….
Tô Tất cảm thấy thế giới này vô cùng huyễn hoặc.
Không biết đã qua bao lâu, nữ tráng sĩ đánh đến mệt, lúc này mới thuận tay vứt Phong Cẩn đang máu chảy đầy mặt cuộn mình run rẩy liên tục sang một bên, lấy khăn lụa ra lau lau tay, sau đó vẻ mặt ngây thơ chạy đến bên người Tô Tất, nở nụ cười ngọt ngào.
Tô Tất không tự chủ mà nghiêng người, giữ khoảng cách với nàng.
Thế nhưng Linh nhi tựa hồ không hề phát hiện ra, nhiệt tình nhào lên, ôm lấy cánh tay Tô Tất, cười đến vô tội mà thuần khiết, «Tỷ tỷ, tỷ tỷ, nhìn muội thế nào? Tỷ mau khen muội đi, nhanh lên nhanh lên.»
Khóe môi Tô Tất thoáng cứng đờ, cười ra tiếng, «Ngươi ra tay…..cũng thật không nhẹ a.» Một quyền lại một quyền, tựa như đang đánh vào bao cát.
Tiểu cô nương nhất thời mặt mày hớn hở, vẻ mặt kiêu ngạo, «Tỷ tỷ, tỷ không biết chứ, muội mới chỉ dùng bảy phần công lực thôi đấy, nếu dùng hết mười phần, thì chơi còn vui hơn.» Nàng trong nháy mắt dùng vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn Phong Cẩn, «Thế nhưng, với cái thân thể vô dụng đó của hắn, nếu muội dùng toàn bộ mười phần công lực, thì hắn đã sớm bị muội đánh cho thịt nát xương tan rồi, thật đáng ghét.»
Đã đánh người ta thành như vậy, còn chê thân thể đối phương yếu ớt, uổng phí thần lực của nàng, chín chữ ‘được một tấc lại muốn tiến thêm một bước’ này, quả nhiên đã có người kế nghiệp. Trong lòng Tô Tất thầm thở dài.
«Khí lực của ngươi cũng đủ mạnh, từ nhỏ đã mạnh như vậy rồi sao?» Tô Tất nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
Tiểu cô nương tựa hồ rất có thiện cảm với Tô Tất, hận không thể cho Tô Tất biết thật nhiều, nàng liền nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng nhớ lại, «Có lẽ vậy, ông nội bảo lúc muội hai tuổi, có một con báo muốn ăn thịt muội, kết quả là bị muội đánh bay.»
Khóe mắt Tô Tất khẽ giật giật, nàng tưởng tượng, một bé gái thân mình nho nhắn, đung đưa hai chân, đi về phía con báo đang nhe răng trợn mắt, con báo kia âm hiểm cười, lúc cảm thấy mình sắp có bữa trưa ăn, thì lại bị nắm tay nho nhỏ đó đánh bay.
Nếu nàng là con báo kia, sẽ hết sức không cam lòng, nôn ra mười cân máu, bực bội đến nội thương…..
Lúc này, Phong Hận Thiên đã nâng Phong Cẩn dậy, ánh mắt như rắn độc đảo qua bốn người, cuối cùng dừng lại trên người Vệ Lăng Phong và Tô Tất, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh âm ngoan, «Các ngươi hãy gắng sống cho tốt đi, bởi vì những ngày còn lại của các ngươi không nhiều lắm đâu.»
Cuối cùng, ánh mắt hắn dời sang người Bạch Vân Thương cùng Linh nhi, giọng nói như nguyền rủa, mang theo sự nham hiểm vô tận, từng chữ một, âm ngoan cười nói: «Cả các ngươi nữa.»
Nói xong, hắn đỡ Phong Cẩn xoay người rời đi, chớp mắt liền biến mất trong biển rừng mờ mịt.
Bạch Thương Vân sao có thể chịu sự uy hiếp của Phong Hận Thiên? Hắn mạnh mẽ vỗ vai Vệ Lăng Phong, cười nói: «Người trẻ tuổi, rất có tiền đồ, vận khí của sư phụ ngươi so với lão nhân ta còn tốt hơn a.»
«Ông nội, sao người lại như vậy, con cũng rất giỏi mà.» Thấy ông nội khen người khác, Tiểu Linh nhi vội vàng tiến lên, vỗ vỗ ngực mình.
«Ha ha ha – tiểu nha đầu ngươi, ngươi cũng rất giỏi. Những lại dễ tức giận. Cứ cậy mạnh như vậy, về sau làm sao mà gả đi được a?» Bạch Vân Thương tiền bối cưng chiều vuốt ve mái tóc của nàng.
Tô Tất nhìn sắc trời, lại nhìn Vệ Lăng Phong, cười nói, «Tiền bối, thời gian không còn sớm, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, xin cáo từ trước.»
«A….Tỷ tỷ phải đi sao…» Linh nhi nhất thời xụ mặt, lưu luyến kéo ống tay áo Tô Tất, dương đôi mắt nai trong suốt vô tội, đáng thương nhìn nàng.

Tô Tất cười cười với nàng, «Sau khi về thành, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.»
Nếu Bạch tiền bối đã nhận ra thân phận Vệ Lăng Phong, vậy hắn sẽ biết phải đi đâu để tìm bọn họ.
Sau khi Tô Tất và Vệ Lăng Phong rời đi, lập tức đi tìm sườn núi mà Lưu thẩm nói, không lâu sau đã tìm ra.
Đứng trên sườn núi, có thể cảm giác được khí nóng từ dưới bốc lên, vô cùng ẩm ướt, mang theo hương lưu huỳnh, Tô Tất nghĩ, ở phía dưới hẳn có một suối nước nóng. Nếu thật sự như vậy, đích thực là nơi có thể dưỡng ra dược liệu trân quý.
Từ sườn núi nhìn xuống, chỉ thấy một tầng sương mù dày đặc, tầm mắt không quá ba thước, không nhìn rõ mười thước đằng sau, là khoảng không, hay là vùng đất bằng phẳng.
Tô Tất cười nhạt, lấy một viên đá vụn ném xuống, đúng như dự liệu của nàng, rất nhanh liền nghe thấy tiếng đã rơi trên đất.
«Xem ra Lưu thẩm không lừa chúng ta, phía dưới không chỉ có đất bằng, mà còn có suối nước nóng thượng đẳng.» Suối nước nóng không hợp để nuôi dưỡng thực vật, thế nhưng trong đó lại bao hàm khoáng chất, cũng là thứ mà Hắc Trà Hoa và Thất Sắc Hoa không thể thiếu.
Trên vách núi, môi đôi nam nữ xinh đẹp như tiên giáng trần, liếc nhìn nhau, môi khẽ nhếch lên, sau đó nắm tay nhau, cùng nhảy vào sương mù dày đặc….
Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng hai người bọn họ đang nhảy vực tự tử, lại không biết mười thước dưới đó, chính là một vùng đất bằng phẳng.
Vệ Lăng Phong và Tô Tất vững vàng rơi xuống mặt đất, bọn họ phát hiện sương mù ở đây cùng sương mù ở trên vách núi, chỉ hơi ít hơn một chút, tầm nhìn cũng chỉ trong vòng mười thước.
Tô Tất đưa mắt nhìn lên cảnh tượng phía trước, diện tích của suối nước nóng không lớn, chảy theo hình chữ S, màu sắc là màu lam thẫm hiếm có, hơi nóng không ngừng bốc lên. Chẳng trách từ trên nhìn xuống không thấy gì, hóa ra hơn phân nửa nguyên nhân đều là do con suối nước nóng này.
Hít sâu, Tô Tất cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, là sự kích động không thể kiềm chế.
Xung quanh suối nươc nóng, là những loài hoa xinh đẹp trân quý, càng tới gần ôn tuyền, hoa lại càng trân quý, mỗi loại đều là báu vật vô giá.
Lưu thẩm hái đi bán, là vì những loài hoa này nhìn rất đẹp, vì thế, Tô Tất không khỏi cảm thấy may mắn. Thế nhưng, trong toàn bộ, trân quý nhất vẫn là Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa.
Nàng dựa theo miêu tả của Lưu thẩm, liền nhanh chóng tìm thấy.
Đó là một đóa hoa toàn thân đen như mực, đóa hoa rất lớn, đường kính khoảng hơn một thước, mỗi cánh hoa nhìn qua giống như một bát mực, thân của nó dài chừng ba thước, có màu tím nhạt. Mùi hương mặc dù lan xa, nhưng không nồng, hương thơm dịu nhẹ, tựa như mùi thơm cơ thể của xử nữ, rung động lòng người.
«Hắc Trà Hoa? Hì hì, rốt cuộc cũng tìm được ngươi.» Khóe miệng Tô Tất khẽ nhếch lên, tay không đào đất, đem cả đất lẫn rễ mang đi.
Nhưng lúc ở dưới đó, trên vách núi đột nhiên truyền đến một đoạn đối thoại, nghe giọng nói, chính là của sư phụ Phong Cẩn vừa rời đi không lâu.
Chỉ nghe Phong Cẩn ho khan một tiếng, sau đó chậm rãi nói: «Sư phụ, chỗ mà Linh nhi nói chỉ sợ là chỗ này, nhưng sương mù dày đặc, nhảy xuống chẳng phải là đường chết sao?»
Phong Hận Thiên không nói gì, chỉ gắt gao nhìn xuống dưới, dùng linh lực của hắn để điều tra.
Tô Tất và Vệ Lăng Phong chỉ cảm thấy một sức nén đột nhiên siết chặt lấy bọn họ, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên âm u lạnh lẽo.
Chẳng lẽ bọn họ cũng xuống đây?
Dưới vách núi chỉ có một vùng đất bằng, phạm vi chỉ hơn ba mươi thước, nếu bọn họ thật sự xuống đây, với thực lực của Phong Hận Thiên, chỉ sợ vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra hai người họ.
Vừa rồi Phong Hận Thiên lúc chuẩn bị rời đi đã dùng ánh mắt âm ngoan lạnh lẽo đó nhìn họ, lúc ấy bởi vì có Bạch tiền bối ở đó, nên hắn mới không ra tay, nhưng hiện giờ tại nơi rừng sâu núi thẳm này, thật sự là nơi tốt nhất để diết người diệt khẩu.
Tô Tất và Vệ Lăng Phong nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận