Đặc Công Cuồng Phi

Tất cả đều là một điểm, Mộng Điệp tiên tử có ném như thế nào cũng đều không thể thắng được Ninh vương, trừ phi nàng có thể ném được 0 điểm. Thế nhưng lúc trước nàng đã giao luật không được làm hư hại đến các con xúc xắc, dưới tình huống này nàng làm cách gì để thắng Ninh vương?
Nhưng phản ứng của Tô Tất lại ngoài dự kiến của mọi người, mi gian (2) của nàng vẫn thản nhiên như trước, trong mắt vẫn như cũ là ý cười ngang ngược, không ai có thể hiểu được sự tự tin của nàng từ đâu mà đến.
Ninh vương hai tay khoanh trước ngực, ung dung chăm chú nhìn vào mắt nàng, hắn thực sự rất chờ mong biểu hiện kế tiếp của Tô Tất.
Tiểu nha đầu này hết lần này đến lần khác khiến hắn kinh ngạc, trong đầu của nàng có một thứ gì đó khiến cho hắn không thể nắm bắt, người khác không tin nàng, nhưng hắn tin. Hắn tin biểu hiện kế tiếp của nàng tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ninh vương tham lam nhìn vào khuôn mặt thanh tú đặc biệt xuất chúng kia, trong mắt lóe lên một tia tự hào, nàng sẽ trở thành nữ nhân của hắn, phong thái tuyệt thế kia chỉ có thể là của một mình hắn.
Tô Tất cầm chiếc cốc trong tay, thuần thục lắc, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng phía trước, một tính toán khó lường chợt lóe lên, sau một lúc lâu, nàng dừng tay, đem chiếc cốc đặt lên bàn.
«Vương gia cùng chư vị, các ngài hãy nhìn xem.» Tô Tất chậm rãi nhấc chiếc cốc lên, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Mấy năm rồi không luyện, có chút không quen, may mà cuối cùng vẫn không khiến bản thân thất vọng.
Sau khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời ngây ngốc tại chỗ, mắt hết nhìn mấy con xúc xắc lại nhìn Mộng Điệp tiên tử.
Quá khó tin!
Trong thiên hạ sao có thể có một cao thủ sòng bạc như thế này? Hơn nữa người này lại chính là Mộng Điệp tiên tử nổi danh khắp thiên hạ?
Cả thảy sáu khối xúc xắc, mỗi khối đều đứng trên một góc, góc đối góc, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, này….Điều này căn bản là không có khả năng a, vậy mà Mộng Điệp tiên tử lại thật sự làm được.
Thần hồ kỳ kỹ!
Hơn nữa toàn bộ đều là 0 điểm!
Một điểm cũng không có, thì bắt buộc phải là 0 điểm thôi.
Ai cũng không đoán được, Mộng Điệp tiên tử vậy mà lại thắng, nhưng là cách thức thực khiến cho người ta chấn động.
Ninh vương thua, nhưng trong mắt không có lấy một chút tức giận, ngược lại ẩn ẩn một chút thích thú cùng tự hào.
Ninh vương thua, hắn còn tự hào cái gì? Ngoại trừ hắn, không một ai biết nguyên nhân.
Tô Tất bình tĩnh liếc mắt nhìn mọi người, Ninh vương gần trong gang tấc lại bất thình lình chế trụ bờ vai mảnh khảnh của nàng, cúi người mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, dùng sức cắn mút.
Ninh vương nhanh như chớp, nội lực bức người, tốc độ nhanh đến mức khiến nàng không kịp phản ứng.
Tấm lụa trắng noãn bị hất lên, lộ ra cần cổ mịn màng trắng nõn cùng đường cong hoàn mỹ ở phía dưới.
Nhìn khuôn mặt yêu hoặc trời cho, câu hồn đoạt phách, ngực nàng đột nhiên cứng lại, nàng một bụng phẫn nộ. Hắn một lần lại một lần bất chấp ý nguyện của nàng, đối với nàng làm xằng làm bậy, hiện tại lại đang ở nơi đông người mà hắn vẫn cố tình làm thế, hắn rốt cuộc xem nàng là cái gì?
Hai người đưa mắt nhìn nhau không để ý đến mọi người ở dưới đài, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Ninh vương nồng đậm ý cười: «Mùi vị thực sự rất ngọt, bổn vương rất thích…»
Nhưng lời còn chưa dứt, trong không khí phát ra tiếng trật khớp răng rắc, đồng thời đôi mắt phượng hẹp dài, mị hoặc của Ninh vương đột nhiên trở nên thâm trầm, đáy mắt hiện lên một tia khó tin.
Nhìn thấy nụ cười còn chưa kịp biến mất trên môi Ninh vương, tâm tình Tô Tất lập tức tốt lên, nàng chậm rãi nở nụ cười.
Nói đến hiểu biết về khung xương trên cơ thể người, trong thế giới này không ai có thể bì kịp nàng, tuy rằng cảnh giới của Ninh vương cao hơn nàng một bậc, nhưng là hai người đứng gần như vậy, thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị mà tấn công, nên cho dù hắn có bị nàng tính kế cũng là chuyện bình thường.
«Thích không?» Tô Tất mỉa mai nói.
Ninh vương thu lại sự kinh ngạc, chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Tô Tất đang đứng trước mặt.
Mặc dù từ đầu đến cuối không nhìn được vẻ mặt của nàng, nhưng hắn biết, dưới khăn sa kia là một dung mạo khuynh quốc khuynh thành như thế nào, trong đôi mắt đen sẫm như nước hồ sâu kia phát ra ánh sáng chói mắt, tự tin, ngạo mạn, làm cho cả người nàng đều tỏa sáng rực rỡ khiến người ta không thể dời mắt.
Ninh vương không phải chưa từng trải đời, hắn đã từng nhìn qua vô số mỹ nữ trong thiên hạ, nhưng không có bất kỳ người nào bì kịp người trước mặt đây, không hiểu tại sao, trong lòng hắn lại xuất hiện một loại cảm giác, tìm khắp thiên hạ cuối cùng cũng tìm được nàng.
«Thích thì sao?» Ninh vương nâng tay đem khớp xương bị trật lắc về chỗ cũ, trên miệng vẫn mang ý cười như cũ.
Tô Tất đều hiểu rõ các khớp xương bị trật vừa được nắn lại kia có bao nhiêu đau nhức, lúc trước Tô Lăng vì không chịu được sự đau đớn này, nên đến chân cũng không bước nổi. Thế nhưng Ninh vương chỉ híp đôi phượng mâu lại, vẫn nói nói cười cười như cũ, người có sức chịu đựng tốt như vậy, tuyệt đối là người có thế làm nên đại sự.
Nàng không ngu ngốc, biết người như thế này không chỉ không thể đắc tội, hơn nữa còn có thể giúp đỡ nàng.
Ninh vương nhìn ra sự do dự trong mắt Tô Tất, miệng hắn chậm rãi nở nụ cười tà mị, đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài mềm mượt của nàng, ghé sát vào tai nàng nhẹ nhàng thổi khí: «Bổn vương ba ngày sau sẽ lại đến tìm ngươi.»
Tô Tất nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng hoàn toàn không ngờ tới Vệ Lăng Phong ba ngày sau lại dùng cách này để xuất hiện trước mặt nàng.
Có tin đồn nói rằng hoàng thượng gần đây cho phép Nhị hoàng tử, cũng chính là Ninh vương Vệ Lăng Phong nạp Vương phi.
Cũng có tin đồn nói rằng, hoàng đế coi trọng Tô lão thái gia, muốn cùng Tô phủ kết giao, tử trong Tô phủ chọn một nữ tử tài sắc vẹn toàn làm Ninh vương phi.
Nữ nhi tại Tô phủ đến tuổi lấy chồng tổng cộng có ba người, nga, chính xác mà nói thì có hai phẩy năm người.
Thứ nhất là Tô tứ tiểu thư Tô Tình, năm nay tròn mười bảy tuổi, là con của vợ cả, huyết mạch chính thống, lớn lên trong nhung lụa, mặc dù có dung mạo xinh đẹp, nhưng tính tình lại kiêu căng ngạo mạn, ngoại trừ nịnh nọt lấy lòng lão thái gia ra thì không có chút bản lĩnh nào khác.
Thứ hai là Tô ngũ tiểu thư Tô Vũ, năm nay tròn mười sáu, là con của vợ lẽ, nàng không được lòng lão thái gia như Tứ tiểu thư, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị Tứ tiểu thư coi như người hầu, nếu nói Tứ tiểu thư là chủ mưu, nhất định không thể thiếu đồng lõa là nàng.
Mà một nửa còn lại kia, hiển nhiên chính là Tô Tất.
Tô Tất mặc dù đang ở Tô phủ, nhưng lại không ai để ý đến sự tồn tại của nàng, hầu như không còn ai nhớ rằng trong Thanh Trúc viên ở phía đông còn có một vị Lục tiểu thư.
Đó là lý do vì sao khi Ninh vương cùng Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư đi về phía Thanh Trúc viên, chỉ vào Thanh Trúc viên cười đến tà mị, hỏi là ai ở bên trong thì tỷ muội hai người họ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ mờ mịt.
Đáy mắt Ninh vương hiện lên một tia lãnh ý, nhớ tới vật nhỏ kia ở trong Tô phủ phải trải qua cuộc sống như thế này, ngực hắn dâng lên cỗ thương tiếc.
Dám ngược đãi người của hắn, cứ chuẩn bị tinh thần bị hắn trả thù đi.
Không giống những tòa viện khác, có thủ vệ trông coi trước cửa, sau khi thông báo mới được tiến vào, Thanh Trúc viên này không có lấy một người qua lại.
Lúc bọn họ cùng Ninh vương tiến vào, trong đầu Tô ngũ tiểu thư chợt lóe lên linh quang, phúc chí tâm linh (3), không che dấu được xúc động nói: «Ta nhớ ra rồi, người sống ở trong này là Tô… Tô Tất, là lục muội điên điên khùng khùng đó.»
Sự kích động của nàng không phải vì sắp được gặp Tô Tất, mà là vì có thể trả lời được câu hỏi của Ninh vương mà hưng phấn.
Nếu có thể lọt vào mắt xanh của Vương gia, vậy nàng đời này…. Ngũ tiểu thư liếc mắt nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Ninh vương, sau đó lại ngượng ngùng cúi đầu,
«Tô Tất, điên điên khùng khùng….? Ninh vương giống như nghe được chuyện cười hài hước nhất trên đời, mặt rất nhanh nghẹn đỏ.
Tiểu nha đầu thông minh tuyệt đỉnh, cơ trí xuất sắc, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà đã có tài nghệ phi phàm, một thân võ công không thua kém hắn, người trong Tô phủ đúng là mù hết cả rồi, lại đem đầu cá mà so sánh với ngọc trai, cư nhiên dám nói nữ nhân của Vệ Lăng Phong điên điên khùng khùng?
—————————————-
Chú giải:
(1) Thần hồ kỳ kỹ: Là một thành ngữ cổ đại. Thần: Thần kỳ khó lường; Kỹ: Kỹ nghệ. Dùng để miêu ta kỹ nghệ hay thủ pháp (Phương pháo, thủ đoạn) hết sức cao minh.
(2) Mi gian: Chỗ giữa hai mày, trên sống mũi.
(3) Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui