Đặc Công Cuồng Phi


Tại một ngôi miếu đổ nát ngoài thành.
Một thiếu niên ngồi bên đống lửa chậm rãi nướng gà rừng.
Dáng người hắn thon dài, gương mặt thập phần thanh tú, y phục thuần một màu trắng, không nhiễm chút bụi trần, trong gió nhẹ, vạt áo khẽ bay bay, bộ dáng vừa tuấn dật tự nhiên, vừa mang theo chút dịu dàng của nữ tử. Trong lòng hắn ôm một tiểu tuyết hồ trắng muốt đáng yêu, nó lúc này đang ngồi nhìn gà rừng nướng mà chảy nước miếng.
Đằng sau bọn họ, có một con bạch mã, ánh mắt của nó cũng dán chặt vào con gà rừng trên đống lửa, không kiềm chế được mà liếm liếm môi.
Một người một hồ một ngựa, chính là Tô Tất, tiểu tuyết hồ và tiểu bạch mã.
Ngày đó bế Tiểu Niệm rời đi, đưa hắn tới mai táng tại Nam Sơn, dưới ngôi nhà nhỏ trên cây của bọn họ, bởi vì Tiểu Niệm rừng nói rằng hắn thích nhất là ở đây ngắm trăng với tỷ tỷ. Tô Tất sau khi ngồi bên mộ hắn bảy ngày bảy đêm, liền cưỡi bạch mã ôm tiểu tuyết hồ rời đi.
Dọc đường rảo bước không chút mục đích, không biết con đường phía trước đưa về phương nào. Sau khi bình tĩnh trở lại, nàng mới nhớ tới mình từng đáp ứng Nhiếp Thanh Nhiên, sẽ cùng hắn về Bắc Di quốc tìm dấu tích của phụ thân, hy vọng có thể từ đó tìm được manh mối về thân thế của nàng.
Vì thế, Tô Tất liền quay đầu đi về phía bắc, một ngày này không tìm được nơi nào để qua đêm, nên liền nghỉ trong ngôi miếu đổ nát này.
Tô Tất chậm rãi trở gà, cười cười liếc mắt nhìn hai vật nhỏ tham ăn, tiểu tuyết hồ thì không nói, nhưng tiểu bạch mã không phải vốn là loài theo chủ nghĩa ăn chay sao. Không biết từ lúc nào lại bị tiểu tuyết hồ lây thói tham ăn như vậy. Lại nói tiếp, nó có lẽ cũng được coi là con ngựa ăn thịt đầu tiên trong lịch sử.
Tô Tất đang muốn gỡ gà rừng nướng xuống chia cho bọn nó, thì nàng đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới.
Tại một nơi hoang vu thế này, người đột nhiên xuất hiện không thể phân biệt là địch hay là bạn.
Tô Tất nhìn về phía cổng, thì thấy một nam tử khoảng hai mươi tuổi, tay hắn khẽ phe phẩy quạt lông, một thân bạch sam, dáng người thon dài phiêu dật, khí chất tao nhã xuất trần, tuấn mỹ như không phải người trần.
Hắn bày ra bộ dáng phóng khoáng, dùng góc độ hoàn mỹ nhất mà xuất hiện trước mặt Tô Tất.
Trên đời hắn thích nhất là những thứ bắt đầu bằng chữ ‘mỹ’, mỹ nữ, mỹ thực (thức ăn ngon), mỹ tửu (rượu ngon)…..Phàm là cái gì mỹ hắn đều thích.
Lúc nhìn thấy Tô Tất, hắn không khỏi chấn động, hắn chưa từng nhìn thấy một thiếu niên nào xinh đẹp như vậy, nhất thời, một chút cảm giác ghen tỵ liền nổi lên trong lòng.
Vì thế, hắn liền vội vàng sửa sang lại ngoại hình. Ống tay áo khẽ vén lên, tạo cảm giác phóng khoáng, tóc hơi rối nhưng không quá rối, thoạt nhìn vô cùng tiêu sái, ánh mắt nhu hòa lại mang theo chút sắc bén, liếc nhìn Tô Tất, khí khái nam tử chết người.
Hắn nghiêng nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ, khóe môi khẽ nhếch lên. Hắn chẳng những là một mỹ nam tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, đồng thời cũng là một công tử phong lưu đa tình, là người tình trong mộng của rất nhiều nữ hiệp giang hồ cũng như nữ tử danh môn, vị trí của hắn chính là độc nhất.
Hắn vừa định bắt chuyện với Tô Tất, thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trên trán đổ mồ hôi hột, dặn dò Tô Tất, «Tiểu huynh đệ, nếu có một ‘mỹ nữ’ vào hỏi, ngươi ngàn vạn lần đừng nói rằng ta ở đây, nhờ vào ngươi cả đấy.»
Vừa dứt lời, thân mình của phong lưu kiếm khách chợt lóe, trốn bên trên xà nhà. Tô Tất ngưng thần nín thở, không khỏi có chút ngạc nhiên, bởi vì với thực lực của hắn, nếu không phải lúc trước nhìn thấy bạch y kiếm khách bay lên trốn, nàng cũng sẽ không phát hiện ra là có người.
Xem ra công phu của người này không thể khinh thường, hơn nữa có thể khẳng định, hắn mạnh hơn nàng không phải chỉ một chút.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rầm rập,
«Nguyên Du Vân, ngươi lăn ra đây cho lão nương! Ngươi đừng có trốn, nếu như bị ta bắt được thì ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!»
Tiếng hô vang lên từ đằng xa, còn có tiếng trường đao xé gió bay tới.
Nguyên Du Vân? Hẳn là tên của vị bạch y kiếm khách nọ. Mà cô nương đến tìm có lẽ là mỹ nữ mà hắn nhắc đến.
Nữ nhân lúc nhìn thấy mỹ nữ đều không tự chủ mà sinh ra cảm giác tò mò cùng âm thầm đánh giá, nên khi Tô Tất nhìn thấy ‘mỹ nữ’ nọ, nàng không khỏi trừng lớn hai mắt, cuối cùng chỉ bình luận được bốn chữ: Trọng lượng thật lớn.
Đúng vậy, tỉ lệ chiều dài và chiều rộng của cô nương nọ vô cùng bất đồng đều, dáng người nục nịch hình trứng, váy sam bó sát đến nỗi thiếu chút nữa không chống đỡ được mà bung ra, khuôn mặt của nàng lớn tương đương một quả dưa hấu, hai mắt trợn trừng trừng như chuông đồng, trên mặt trát tầng tầng lớp lớp phấn son đủ màu sắc, môi được tô đỏ như máu, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xuất hiện tại trong ngôi miếu đổ nát này, người có tâm lý yếu ớt chỉ sợ sẽ bị dọa đến phát điên.
Hiện tại, Tô Tất hoàn toàn có thể lý giải ý muốn bỏ trốn của Nguyên Du Vân, ngay cả nàng mà cũng muốn vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.
Tô Tất ngây người, tiểu tuyết hồ ngây người, tiểu bạch mã cũng ngây người…..Ba cặp mắt cùng phóng về phía ‘mỹ nữ’ trong truyền thuyết, ngay cả thịt nướng trong miệng cũng quên cả nhai.
‘Mỹ nữ’ nọ vào miếu, tìm không thấy Nguyên Du Vân, ngược lại nhìn thấy một mỹ thiếu niên đẹp đến nỗi khiến người ta phải ngạt thở, vì thế, nàng uốn éo vòng eo tráng kiện, bước tới trước mặt Tô Tất, quay sang Tô Tất nở nụ cười quyến rũ.
Thấy vật thể to lớn trước mặt liếc mắt đưa tình với mình, Tô Tất cảm thấy mình sắp phát điên rồi, diễm phúc này nàng có thật không hưởng thụ nổi. Lúc này, nàng đã hoàn toàn có thể lĩnh hội sự đau khổ cùng bất đắc dĩ của Nguyên Du Vân.
«Công tử có lễ, thiếp tên là Lâm Tiểu Tuyết. Tiểu trong tiểu đại, tuyết trong tuyết trắng.»
Tiểu trong tiểu đại, tuyết trong tuyết trắng? Nhìn nữ nhân khổng lồ ngăm đen trước mắt, Tô Tất cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Không biết ai có thù oán gì với cô nương này, đặt một cái tên đúng là hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài.
Giọng nói thô khàn còn mang theo chút nũng nịu, tựa như gà trống bị bóp cổ, khiến người khác nghe xong phải sởn gai ốc.
Tô Tất lãnh đạm nhìn nàng, thả nhiên ngồi xuống, không cùng nàng nói lời vô nghĩa, chỉ hy vọng nàng ta nhận ra mình không muốn bắt chuyện với nàng, mau mau rời đi.
Nhưng Lâm Tiểu Tuyết này giống như một chút cũng không nhận thấy sự lãnh đạm của Tô Tất, tự ý ngồi xuống, tiếp tục liếc mắt đưa tình với Tô Tất.
Ông trời a, Tô Tất còn chưa kịp ăn, mà cũng thiếu chút nữa đã nôn hết thức ăn của đêm hôm qua ra. Nàng quay đầu đi, giả bộ bình tĩnh cắn thịt nướng, thịt nướng vốn rất đậm mùi giờ lại vô cũng nhạt nhẽo.

Lớn lên xấu xí không phải lỗi của nàng ta, lớn lên tự ình là mỹ nữ mới không phúc hậu, lớn lên xấu xí mà còn tự ình là mỹ nữ lại càng khiến trời đất không thể dung tha. Thế nhưng, Lâm Tiểu Tuyết lại không hiểu được điều đó.
Nàng dịch a nàng dịch, cuối cùng dịch đến bên người Tô Tất, xấu hổ mà liếc Tô Tất một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, bộ dáng vô cùng e thẹn.
Tô Tất thấy vậy thiếu chút nữa tức đến ói máu.
«Cô nương, cô không phải muốn tìm người sao? Sao không đi tìm đi?» Nếu nàng ta không đi, thì nàng sẽ đi. Xem kịch mặc dù vui, nhưng để nàng diễn cho người khác xem thì chẳng còn gì là thú vị nữa.
«Ai? À, ý người là nam nhân đáng chết Nguyên Du Vân đó sao?» Nhắc đến Nguyên Du Vân, Lâm Tiểu Tuyết vặn vẹo thân thể to lớn, đôi mắt lớn bằng chuông đồng đỏ lên, đột nhiên đấm ngực dậm chân, đứng dậy gào thét, «Ô ô ô…..Tên nam nhân đáng chết đó, hắn bôi nhọ sự trong sạch của ta, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm……Ô ô ô….Thật đáng giận mà!»
Bôi nhọ sự trong sạch của nàng ta? Nguyên Du Vân nhìn cũng không tồi, không ngờ lại làm ra những chuyện như vậy…..Bội phục, thật sự là bội phục. Dùng khóe mắt liếc về phía người nào đó trên xà nhà, người nào đó lo lắng mà xua tay ra vẻ phủ nhận, Tô Tất ném cho hắn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, người nào đó càng nóng nảy, Tô Tất không thèm để ý tới hắn, dịch ra một chút, tạo khoảng cách, sau đó hỏi Lâm Tiểu Tuyết, «Hắn bôi nhọ sự trong sạch của cô sao? Là ‘ấy ấy’ cô á?»
Thân thể to lớn như vậy mà không đè chết Nguyên Du Vân à?
«Đúng vậy!» Lâm Tiểu Tuyết hùng hổ khẳng định như chém đinh chặt sắt, «Hắn viết thư tình cho ta, còn hẹn ta sau canh ba gặp dưới cây liễu, thế nhưng vừa gặp mặt hắn đã bỏ chạy, đây không phải là bôi nhọ sự trong sạch của ta sao? Ta từ Nam Lăng quốc đuổi đến tận đây, vất vả lắm mới tìm được hắn, vậy mà hắn vừa thấy ta đã lại bỏ chạy, quá đáng, thực quá đáng mà!»
Lâm Tiểu Tuyết lấy lá thư ra đưa cho Tô Tất, căm hận nói: «Người xem, đây chính là thư tự tay hắn viết!»
Tô Tất nhìn vào bức thư, trong thư viết: Lúc này trăm hoa đua nở, giống như dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của cô nương, nếu có thể bầu bạn ngắm hoa với cô nương, ngay cả gió thổi tới cũng đều mang theo mùi thơm, không biết kẻ hèn này có vinh hạnh được bầu bạn ngắm hoa dưới ánh trăng với mỹ nhân không?
Ặc……Tô Tất cảm thấy da gà da vịt trên người rớt xuống từng mảng.
Thật ra nàng không biết, Nguyên Du Vân tự xưng là kiếm khách phong lưu đa tình, tự ình là tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ tử trong thiên hạ, về cơ bản chỉ cần gặp được mỹ nhân, bản năng phong lưu của Nguyên Du Vân liền trỗi dậy, những lời ca ngợi so sánh với xuân hoa thu nguyệt phát ra miệng còn tự nhiên hơn cả việc hô hấp ăn uống hàng ngày.
Tô Tất liếc mắt nhìn lên người nào đó trên xà nhà, gật đầu tỏ vẻ tán thành, «Đúng là quá đáng thật, nếu đã viết thư tình, thì phải làm cho đến nơi đến chốn, vậy mà lại chưa nói gì đã bỏ trốn như vậy.»
«Đúng thế đúng thế, hắn cho rằng hắn là ai a, ta đường đường là Lâm đại mỹ nhân, không có hắn chẳng lẽ không gả được sao?» Lâm Tiểu Tuyết vất vả lắm mới ngừng khóc, thế nhưng lớp trang điểm dày cộm trên mặt giờ đây đã bị nước mắt làm thành một bức tranh trừu tượng, so với ấn tượng ban đầu thì chỉ còn nhận ra được đôi mắt với cái mũi.
«Đúng đúng.» Tô Tất dối lòng mà đáp.
«Vậy công tử, người…..» Lâm Tiểu Tuyết uốn éo thân mình đến gần Tô Tất, cái đầu khổng lồ dựa vào vai Tô Tất.
Hành động này nhất thời dọa Tô Tất ngây người, cũng dọa tiểu tuyết hồ choáng váng.
Tô Tất như bị sét đánh, vội vàng nhảy dựng lên, «Ta…….khụ khụ, Lâm cô nương, ta còn có việc gấp, phải lên đường rồi, cô ở đây chậm rãi nghỉ ngơi đi, ha ha ha, ha ha ha.» Tô Tất xoay người nhảy lên tiểu bạch mã chạy trối chết.
Cô nương này không tự biết mình, nàng lại không nhẫn tâm cho nàng ta biết sự thật, nếu bị nàng ta quấn lấy, tương lai sau này nàng đừng nghĩ đến có ngày yên ổn. Huống chi nàng vốn là nữ phẫn nam trang, không phải là nam nhân chân chính.
Lâm Tiểu Tuyết nghe vậy, nhất thời bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, «Công tử có bằng lòng mang ta theo không? Giặt quần áo, nấu cơm, ta đều thành thạo hết, cho dù có phải làm tiểu thiếp hay nô tì cho công tử, ta cũng cam tâm tình nguyện!»
Thế nhưng ta lại không cam tâm tình nguyện a! Tô Tất thiếu chút nữa là bi phẫn thốt lên. Nàng sao có thể xui xẻo như vậy, chỉ muốn ở trong miếu nghỉ ngơi một chút thôi, vậy mà lại gặp phải đống rắc rối này.
«Công tử, người dẫn ta theo đi, người dẫn ta theo đi. Nói thật, trên người ta không có một chút bạc, con đường duy nhất của ta chính là vào thanh lâu bán thân. Công tử, người xem, ta đây xinh đẹp, dáng vóc mê người, người nhẫn tâm sao?»
Tô Tất đưa mắt đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới, nhất thời cảm thấy có chút đồng cảm với tú bà thanh lâu…..
Nếu đã không dứt được cô nường này, vậy chỉ có thể mời chính chủ xuất hiện.
Tô Tất vứt thịt nướng trong tay lên xà nhà, lãnh đạm nói, «Rắc rối của ngươi thì ngươi tự mình ra dọn dẹp đi, bổn thiếu gia không giúp.»
Thịt nướng nọ mang theo mười tầng nội kình của Tô Tất, thế nhưng cho dù nàng đã dùng toàn lực, thịt nướng kia vẫn dễ dàng bị Nguyên Du Vân tiếp được, trong chớp mắt hắn liền mang theo tư thế duyên dáng mà nhảy xuống từ xà nhà, dùng khinh công lăng ba vi bộ đứng trước mặt Tô Tất.
«Nguyên Du Vân, hóa ra ngươi ở đây, ngươi lại dám trốn không gặp mặt ta, ngươi, ngươi quá đáng!» Nhìn thấy hai nam từ đẹp đến mức khiến cho người ta nghẹt thở trước mắt, Lâm Tiểu Tuyết có chút lưỡng lự, nên chọn Nguyên Du Vân hay là mỹ thiếu niên mới gặp mặt đây?
Ai ngờ, giây tiếp theo Nguyên Du Vân liền đánh vỡ giấc mộng của nàng.
Bởi vì hắn thở dài, dùng giọng thê lương nói, «Ai, đúng là đáng giận, thư tình lại chuyển đến nhầm người.»
Toàn bộ đều là lỗi của con bồ câu đần độn kia, chỉ là đưa một lá thư thôi, vậy mà nó lại bay đến phòng của Lâm Tiểu Tuyết ở bên cạnh, trao đổi thư vài lần, chờ đến lúc gặp mặt, thì toàn bộ đều đổ vỡ. Lâm Tiểu Hân được thiếp thất trong Lâm phủ sinh ra, thân phận thấp hèn, vẫn luôn bị Lâm Tiểu Tuyết khi dễ, thế nhưng dù vậy, nàng lớn lên vẫn là một mỹ nữ hiếm có trên thế gian, về phần Lâm Tiểu Tuyết…..Hoàn toàn hữu danh vô thực. «Cái gì, ngươi – ngươi vậy mà lại đưa thư cho nhầm người, ngươi nói đi, nữ nhân đó rốt cuộc là ai, xinh đẹp hơn ta sao? Mỹ mạo hơn ta sao?» Ngón tay thô béo của Lâm Tiểu Tuyết chỉ vào Nguyên Du Vân.
Nguyên Du Vân vẻ mặt đau khổ, hắn chỉ vào Tô Tất nói với Lâm Tiểu Tuyết: «Ngươi thấy hắn như thế nào, có đẹp hơn ngươi không?»
Lâm Tiểu Tuyết mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật trước mắt, không thể chối cãi, đành phải nói tránh, «Vậy thì sao, hắn là nam nhân.»
«Ngươi nói đúng, hắn là nam nhân, hơn nữa hắn còn xinh đẹp hơn ngươi, mỹ mạo hơn ngươi.» Nguyên Du Vân bất đắc dĩ thở dài.
«Nguyên Du Vân, ngươi có ý gì?» Lâm Tiểu Tuyết quát.
«Ý của ta là, ta không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân, mà nam nhân đó chính là hắn.» Nguyên Du Vân đưa tay ôm lấy Tô Tất đang kinh ngạc vào trong ngực, nói với Lâm Tiểu Tuyết hiện đang vô cùng đau xót, «Ai, ta cũng không muốn đâu, thế nhưng ta chỉ thích nam nhân thôi, không thích nữ nhân, nên duyên phận của chúng ta chỉ có thể chấm dứt tại đây.»
«Các ngươi – các ngươi – các ngươi bắt nạt ta…..Ô ô ô…..» Lâm Tiểu Tuyết sụp đổ, nàng vốn còn đang lưỡng lự khi phải chọn một trong hai mĩ nam, kết quả hai người bọn họ lại có gian tình, quá đáng.

Vừa rồi lúc Nguyên Du Vân ôm Tô Tất, Tô Tất theo bản năng muốn đẩy hắn ra, thế nhưng sau khi nghe xong lời của hắn, nàng liền phát hiện đây là giúp đỡ đôi bên đều có lợi, vì thế liền cùng diễn với hắn.
Nàng dùng đôi mắt long lanh nước ôn nhu gọi người trước mặt một tiếng: «Vân.»
Nguyên Du Vân chớp chớp cặp mắt rực sáng, khẽ kêu lên một tiếng, «Tô.»
Tô Tất dùng đôi mắt trong suốt long lanh nhìn hắn: «Chàng xấu lắm, có người ta rồi vậy mà còn viết thư tình cho người khác.» Nói xong, nàng khẽ đấm vào ngực Nguyên Du Vân.
Nguyên Du Vân kìm nén sự khó chịu đang cuộn lên trong da dày, vẻ mặt cứng ngắc, dịu dàng đáp một tiếng, «Đồ ngốc, ta có ngươi là có tất cả, những kẻ khác chỉ là mây bay mà thôi.»
Sau đó, hai người liền nhìn sâu vào mắt đối phương, bộ dáng vô cùng thâm tình.
«Các ngươi là đồ đáng ghét! Ta ghét chết các ngươi! Ta không bao giờ muốn gặp các ngươi nữa!» Lâm Tiểu Tuyết gào lên một tiếng, ôm mặt chạy đi, thân hình núc ních lay động trong đêm.
«Ha!» Tô Tất và Nguyên Du Vân cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tục ngữ đã nói, cảm tình của nam nhân được thắt chặt hơn qua nhiều cách: Một là cùng nhau trèo qua cửa sổ, hai là cùng nhau giương súng, ba là cùng nhau chơi kỹ nữ, bốn là cùng nhau chia của cướp được.
Tô Tất và Nguyên Du Vân cùng diễn trò coi như là một cuộc cách mạng, cuộc cách mạng này nhất thời rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ, từ người xa lạ trở thành huynh đệ bằng hữu.
«Tiểu huynh đệ, đệ đến từ nơi nào, đi về nơi đâu vậy?» Nguyên Du Vân ôm tiểu tuyết hồ trong lòng, trêu đùa nó, mà tiểu tuyết hồ luôn kiêu ngạo bướng bỉnh, giờ ở trước mặt Nguyên Du Vân lại ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ, hơn nữa dưới sự vuốt ve của hắn, thân mình nhỏ nhắn của nó còn khẽ run lên.
Tô Tất bất động thanh sắc thu hết toàn bộ vào trong mắt, nhìn Nguyên Du Vân cười nhạt, «Tiểu đệ đến từ nơi phải đến, đi tới chỗ phải đi.»
«Có ý tứ, ha ha ha, không chỉ bộ dáng của tiểu huynh đệ hợp với khẩu vị của đại ca, mà lời ăn tiếng nói cũng rất hợp. Huynh đệ tốt, đại ca phải tới Bắc Di quốc một chuyến, ngươi có muốn đi cùng đại ca không?» Tiểu tuyết hồ ló mặt ra mãnh liệt lắc đầu với Tô Tất, mà Nguyên Du Vân như có như không mà điểm vào đầu của nó, ra hiệu cho nó chớ có lên tiếng.
Con đường này hướng về phía Bắc Di quốc, cho dù là ai cũng đoán được mục đích của nàng, Nguyên Du Vân nói như vậy, có lẽ đã quyết định kết bạn đồng hành với nàng. Có một cao thủ như vậy hộ tống, dọc đường nhất định có thể thư thả mà đi, thế nhưng nhìn bộ dáng xinh đẹp câu dẫn của Nguyên Du Vân, có thể dự đoán được đi cùng hắn nhất định sẽ gặp không ít phiền toái.
Nhìn tiểu tuyết hồ, lại nhìn Nguyên Du Vân, Tô Tất cuối cùng bất đắc dĩ mà đồng ý, ai bảo tiểu tuyết hồ mạnh nhất bên phe nàng lại phát run trước mặt Nguyên Du Vân chứ. Dưới tình thế lấy yếu chống mạnh này nàng còn có thể làm gì được? Thế nhưng Nguyên Du Vân nằm mơ cũng không tưởng tượng được, người mà hắn luôn miệng gọi là tiểu huynh đệ, thật ra chính là một tiểu muội muội.
Sự thật chứng minh linh cảm của Tô Tất luôn luôn đúng. Ngày hôm sau vừa mới vào thành, bọn họ đã bị một đống phiền toái tìm đến, thế nhưng cũng có thể nói rằng Nguyên Du Vân tự chuốc lấy phiền toái.
Ở cổ đại, vĩnh viễn không thiếu những cô nương bán thân trên đường. Đủ loại tiết mục bán thân chôn cha, ác bá cưỡng đoạt dân nữ.
Vừa mới vào thành, giữa thanh thiên bạch nhật, đã gặp phải chuyện này.
«Tiểu cô nương này bộ dáng không tồi, mày liễu mắt sáng, vô cùng mị hoặc, chỉ sợ không vào được một nhà tử tế.» Tô Tất vừa cắn hạt dưa vừa nói với Nguyên Du Vân.
Trên vai nàng, tiểu tuyết hồ an ổn mà ngồi, cũng học Tô Tất cắn hạt dưa xem diễn.
Nguyên Du Vân cũng bình luận, «Cô nương này bộ dáng quá bình thường, miễn cưỡng coi là xinh xắn……» Nguyên Du Vân một tay vuốt cái cằm trơn nhẵn, đưa mắt cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Tô Tất, cuối cùng vỗ vai nàng, «Ta nói tiểu huynh đệ, theo con mắt nghiên cứu nữ nhân mười lăm năm của ta, nếu ngươi mà mặc nữ trang vào, ngay cả Mộng Điệp tiên tử trong truyền thuyết cũng không thể sánh với ngươi.»
Coi như ngươi tinh mắt. Tô Tất nhướng mày, ra vẻ không vui, «Ta đường đường là một đấng nam nhi, sao có thể mặc nữ trang lên người được? Đại ca đúng là thích nói giỡn.» Con mắt nghiên cứu nữ nhân mười lăm năm thì sao không nhận ra thân phận nữ nhi của nàng? Là do hóa trang của nàng quá tốt, hay là do con mắt của hắn quá kém đây?
«Ai, tiểu huynh đệ, nếu ngươi mà là nữ nhân thì thật là tốt a.» Nguyên Du Vân ngẩng đầu nhìn trời, bất đắc dĩ thở dài.
«Vì sao?» Tô Tất có chút khó hiểu.
«Nếu ngươi là nữ nhân, sẽ không thể tranh giành danh hiệu thiên hạ đệ nhất mĩ nam của vi huynh, ai, có ngươi ở đây, vi huynh cảm thấy vô cùng áp lực.» Nguyên Du Vân ra vẻ trầm tư.
«Phì, huynh quá bận tâm rồi, tiểu đệ tuyệt đối sẽ không tranh giành danh hiệu thiên hạ đệ nhất mĩ nam với huynh đâu.» Tô Tất cười vỗ vai hắn.
Hai người đang nói chuyện, thì chợt nghe thấy thanh âm bá đạo truyền đến từ dòng người.
«Tránh ra tránh ra tránh ra! Không thấy tiểu hầu gia đang đến sao? Còn không mau cút đi? Đừng có cản đường tiểu hầu gia, coi chừng cái mạng chó của ngươi đấy!» Mười gia đinh đi cầu cẩm gậy gộc, diễu võ dương oai mà mở đường, phía sau là một vị thiếu niên mặc cẩm bào khoảng mười bảy mười tám tuổi, đằng sau thiếu niên còn có hai hắc y đội nón hòa lẫn trong đám người.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều tự động tản ra, đám người đông nghịt chen chúc nhau tách ra một con đường rộng khoảng hai trượng.
«Tiểu hầu gia, xin mời.» Mười tên gia đinh chia làm hai hàng, năm trái năm phải, bọn họ kính cẩn khom lưng cúi đầu.
Tiểu hầu gia mặc áo choàng đen, đầu đội mũ tím, chân đi giày đen, ngũ quan trên mặt đầy đủ nhưng xấu xí, bên khóe miệng còn có một nốt ruồi, khiến cho khuôn mặt đã xấu lại càng xấu hơn.
Tiểu hầu gia chậm rãi đi tới trước mặt một cô nương trên người mặc đồ tang, đầu cắm đầy rơm rạ, đôi mắt ngấn lệ. Hắn dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên, chậm rãi mà đánh giá.
«Tiểu hầu gia, cô nương này bộ dáng không tồi.» Một tên gia đinh chân chó tiến lên, nịnh nọt cười nói.
«Muốn đẹp thì phải hiếu trước đã, lời này quả nhiên không sai, bộ đồ tang này ở trên người cô nương, lại sạch sẽ gọn gàng đến động lòng người, khiến ta thật thương xót. Bản công tử vừa ý ngươi, theo ta đi đi.» Nói xong hắn đưa tay ôm lấy eo của cô nương nọ.
Cô nương tên là Tiểu Điềm bị khuôn mặt khỉ đột chưa kịp tiến hóa của tiều hầu gia dọa sợ, lúc này bị hắn ôm ngang eo thì sợ đến khóc thét, thảm thiết kêu lên, «Tiểu hầu gia, ngài mau thả ta ra, ngài mau thả ta ra! Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật mà ngài làm gì vậy? Cứu mạng a –»

Không ngờ nàng càng phản kháng, tiểu hầu gia lại càng phấn khích, hắn nở nụ cười giả tạo, «Ngươi kêu đi, bản công tử thấy cho dù ngươi kêu đến rát họng, cũng không có ai dám cứu ngươi đâu!» Đi theo hắn là hai thập cấp cường giả, phụ thân ra giá cao để mời đến, dọc đường hộ tống hắn vào kinh.
Trên đường đi, hắn muốn cái gì thì lấy cái đấy, muốn cô nương cũng có thể tùy tiện mà ôm, bởi vì có hai vị thập cấp cường giả hộ tống hắn, cho dù có hoành hành ngang dọc thế nào cũng không ai dám hừ nửa câu.
«Ô ô ô – Công tử, xin ngài tự trọng!» Thấy cái đầu heo kia cúi xuống muốn hôn nàng, Tiểu Điềm liền sợ tới mức hồn phi phách tán. Nàng muốn bán thân là không sai, nhưng đối phương dù sao cũng phải là công tử mỹ mạo không phú tức quý a, người này xấu như vậy…..
Bên này náo loạn thành một đống, trong đám đông lại có hai người ngồi thảo luận với nhau.
Nguyên Du Vân vẻ mặt ghét bỏ nói, «Tiểu hầu gì gì đó, già rồi không ở trên núi tĩnh dưỡng, mà còn xuống nhân gian làm gì vậy? Kéo thấp giá trị trung bình của tướng mạo loài người.»
Tô Tất cũng hùa theo gật đầu, vẻ mặt tán thành, «Có lẽ là lúc mẹ hắn sinh hắn xong rồi làm mất, nên đem cuống rốn về nuôi lớn. Lớn lên mang bộ dáng trừu tượng như vậy thật sự là không dễ dàng a.»
«Phì, tiểu huynh đệ, lời của ngươi đúng là quá ngoan độc, quá sắc bén. Ha ha ha, nhưng ta thích.» Nguyên Du Vân không thèm hạ thấp tông giọng, cứ công khai không kiêng nể gì mà cười lớn.
Tiếng cười này, lập tức thu hút sự chú ý của tiểu hầu gia.
Hắn ném Tiểu Điềm sang cho gia đinh, hùng hổ đi tới trước mặt Nguyên Du Vân: «Người vừa rồi nói gì? Ngươi nói ai xấu?»
Hắn ghét nhất là bị người khác chê hắn xấu, những người để cho hắn nghe thấy những câu như thế đã không còn trên đời này nữa rồi.
«Ai xấu thì người đó tự biết, còn chưa nhắc đến tên ngươi, ngươi vội vã chạy tới thừa nhận như vậy làm gì?» Nguyên Du Vân khoanh tay trước ngực, khiêu khích nói một câu.
«Mẹ nó! Ngươi đúng là chán sống, dám nói bổn công tử xấu! Người đâu –»
«Ai ai ai, có chuyện gì thì từ từ nói.» Tô Tất đi ra làm người tốt, nàng chỉ vào Nguyên Du Vân nói, «Thật ra đại ca của ta không có ý như vậy đâu, ý của hắn là, đem chân dung của ngươi treo lên cửa có thể trừ tà, đặt đầu giường có thể tránh thai mà thôi, chứ không phải nói ngươi xấu, ngươi thẹn quá hóa giận làm gì?»
Lời này của Tô Tất đúng là đổ thêm dầu vào lửa, cơn thịnh nộ của tiểu hầu gia tăng lên theo lũy thừa.
«Bắt bọn họ lại cho ta, sau đó dùng đao xẻo từng miếng thịt trên mặt của bọn họ vứt cho chó ăn!» Hắn lớn lên xấu xí, ghét nhất là những thiếu niên tuấn mỹ, lúc này nhìn thấy Nguyên Du Vân và Tô Tất, làm sao có thể buông tha được?
Những gia đinh lập tức xông lên, Nguyên Du Vân chỉ nhẹ nhàng thổi một cái, đám người liền ngã nhào ra phía sau, mặt mũi bầm dập, xương tay xương chân đều bị đánh gãy, nằm dưới đất mà rên rỉ.
«Đại ca, quá lợi hại!» Tô Tất trợn to mắt. Nàng đã từng gặp qua nhiều người lợi hại, nhưng chưa từng gặp ai lợi hại như vậy, chỉ thổi một cái cũng có thể khiến cả đám người bị thương, hắn rốt cuộc có phải là thần tiên không a?
«Tiểu huynh đệ, ngươi cũng lợi hại lắm, vi huynh chưa từng gặp qua người nào miệng lưỡi sắc bén như ngươi.» Mắng chửi người ta mà không cần dùng lời lẽ thô tục, lại có thể khiến cho người ta tức chết, cảm giác này quả thực là quá sung sướng.
«Hai vị tiên sinh, các ngươi còn thất thần ở đó làm gì, mau lên đi a!» Tiểu hầu gia vốn là người sợ mạnh hiếp yếu, thấy đối phương không mất chút hơi sức mà đã đánh ngã được gia đinh nhà mình, hắn liền có chút hoảng hốt, chân như được bôi mỡ, trốn sau lưng hai vị cao thủ, không ngừng thúc giục bọn họ.
Đôi mắt giấu dưới chiếc nón của hai hắc y nhân hiện lên vẻ không vui, thế nhưng bọn họ vẫn tiến lên phía trước, đi tới trước mặt Nguyên Du Vân.
Nguyên Du Vân khoanh hai tay trước ngực, chậm rãi nhìn bọn họ, chậm rãi nói, «Song quỷ Tề Vân Sơn, cái tên này đúng là báo trước được tương lai, một lát sau các ngươi quả thực có thể đi gặp quỷ.»
Sắc mặt của song quỷ Tề Vân Sơn khẽ đổi. Huynh đệ bọn họ xưng bá giang hồ hơn mười năm, những người nhìn được khuôn mặt thật của bọn họ đều đã bị giết chết, trong ngôi thành nhỏ này lại có nhận ra được bọn họ, có thể thấy được đối phương không phải là người dễ đối phó.
«Ngươi rốt cuộc là ai?!»
«Ta là ai không quan trọng, thế nhưng các ngươi hãy thương lượng xem ai đi gặp quỷ đi. Sư tổ của các ngươi từng may mắn được đi theo bản công tử mấy ngày, nể mặt hắn, bản công tử sẽ hảo tâm lưu lại cho các ngươi một mạng, các ngươi bàn bạc xong rồi đến lúc đó nói tiếp.»
«Ngươi! Khinh người quá đáng!» Lại dám nhắc đến sư tổ của bọn họ? Người trước mặt cùng lắm chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vậy mà lại dám đánh đồng với sư tổ của bọn họ? Chẳng lẽ hắn không biết, nhị quỷ Tề Vân Sơn đã hơn trăm tuổi rồi sao?
«Còn không mau bàn bạc? Ta đây tính giờ đấy.» Nguyên Du Vân nhắm mắt lại khẽ đếm.
Nhị quỷ Tề Vân Sơn sao chịu nổi sự vũ nhục như vậy? Bọn họ liếc nhìn nhau, ngưng tụ toàn bộ linh lực thập cấp vào trong tay, đánh về phía Nguyên Du Vân.
Thế nhưng, Nguyên Du Vân vẫn bình tĩnh mà đứng thẳng, lúc chưởng lực đánh đến người hắn, linh lực như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có bất luận phản ứng gì. Điều này khiến cho Tô Tất nghĩ đến một câu: Lấy trứng chọi đá.
Linh lực thập cấp a, chính là thập cấp đấy, ở đại lục tuyệt đối có thể hoành hành ngang dọc, thế nhưng, bọn họ ở trước mặt Nguyên Du Vân lại chỉ như một trò cười……
Nguyên Du Vân chậm rãi bước tới, nhị quỷ Tề Vân Sơn lui về phía sau.
Nguyên Du Vân vẻ mặt vô tội nói, «Đã cho các ngươi chọn rồi, vậy mà các ngươi vẫn cố chấp không chọn. Nhưng không sao, các ngươi không chọn thì ta chọn giùm các ngươi là được rồi.»
Không biết hắn động tay như thế nào, chỉ mơ hồ cảm giác được hàn quang sắc bén lóe lên, lão đại của nhị quỷ Tề Vân Sơn cứng đờ đứng tại chỗ, há hốc miệng, không nhúc nhích…..
«Đại ca?» Lão nhị thăm dò hô lên, nhưng lão đại vẫn không nhúc nhích.
Lão nhị khẽ chọc một cái, người lão đại lúc đó mới chậm rãi, chậm rãi mà ngã xuống…..Mà trên người hắn lại không có lấy một vết thương.
Không ai nhìn thấy Nguyên Du Vân ra tay lúc nào, cũng không ai thấy hắn ra tay ra sao, chỉ cảm thấy hàn quang lóe lên, rồi lập tức đi gặp Diêm vương……
Quá, quá khó tin!
«Đại, đại ca? Ngươi dùng kiếm đâm vào họng hắn sao?» Tô Tất chọc chọc cánh tay của Nguyên Du Vân. Sớm biết hắn lợi hại, nhưng lợi hại đến mức này thì đúng là khiến người ta phải sởn tóc gáy, khiến Tô Tất không thể tưởng tượng được. Nàng không ngờ tùy tiện nhặt, lại có thể nhặt được một đại ca võ công tuyệt thế.
Thế nhưng, Nguyên Du Vân lại có chút ghét bỏ mà nhìn thanh kiếm, nói với Tô Tất, «Ừ, lúc hắn há mồm ra thì ta đâm vào, nhưng mà…..hình như có chảy ra một chút máu, đúng là làm mất mỹ quan, xem ra lần sau phải chọn chỗ khác rồi.»
Biến thái. Trong đầu Tô Tất chỉ có hai chữ này. Giết người mà ngay cả vết thương cũng giấu trong cổ họng, đây đã là cực hạn rồi được không? Lại còn muốn không có vết máu…..Vậy còn gọi là dùng kiếm giết người sao?
Ai cũng không ngờ rằng, thập cấp cường giả lại dễ dàng bị giết chết như vậy, trong số đó, người cảm thấy khó tin nhất chính là tiểu hầu gia từng diễu võ dương oai, hắn quả thực là nhìn đến choáng váng.
Cũng đúng, thập cấp cường giả trong mắt hắn là đệ nhất cao thủ, thế nhưng đệ nhất cao thủ lại trong chớp mắt bị người ta giết chết, không có khả năng đánh trả, điều này lập tức phá vỡ thế giới quan cùng nhân sinh quan của hắn, hắn không phát điên tại trận, nội tâm cũng coi như mạnh mẽ lắm rồi.
«Tiền bối a…..Cầu xin người…..» Tiểu hầu gia thấy Nguyên Du Vân chậm rãi liếc qua, hai chân liền quỳ sụp xuống, cầu xin tha thứ, chỉ mới nói được nửa câu, đã bị Nguyên Du Vân cắt ngang.

«Mau cút đi, bản công tử nhìn thấy ngươi tâm tình sẽ không tốt, tâm tình không tốt ăn uống sẽ không ngon, ăn uống không ngon sắc mặt sẽ không tốt, sắc mặt không tốt bản công tử sẽ muốn giết người.» Nguyên Du Vân chậm rãi nói.
«Vâng vâng vâng, tiểu nhân cút ngay đây, cút ngay đây!» Tiểu hầu gia làm gì còn thời gian để lo lắng cho bọn gia đinh nữa, hắn vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, chỉ sợ hàn quang sẽ đánh úp tới, chết lúc nào cũng không biết.
Về phần tâm ý trả thù sao? Nhà hắn mất biết bao nhiêu tài lực mới mời được hai vị thập cấp cường giả đến giúp, vậy mà hai vị thập cấp lại bị hắn ta vung tay một phát giết chết, thù này, phải báo thế nào được? Kiếp sau hay kiếp sau nữa cũng đừng mong báo.
Tiểu hầu gia bỏ chạy, ngay sau đó những gia đinh cũng đứng lên chạy theo tiểu hầu gia.
Lão nhị của nhị quỷ Tề Vân Sơn cũng ôm lấy đại ca hắn, liếc mắt nhìn thật sâu vào Nguyên Du Vân, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn rời đi.
Báo thù? Sư tổ của bọn họ xách giày cho hắn còn không xứng, huống chi là những tiểu binh như bọn họ? Nghĩ cũng đừng nghĩ, cam chịu đi.
Lại nói đến sau khi những người này giải tán, Nguyên Du Vân và Tô Tất không có tâm tình xem kịch tiếp, liền xoay người rời đi.
«Công tử! Công tử xin dừng bước!»
Tiểu Điềm cô nương, nhân vật chính của vở kịch bán thân chôn cha đuổi theo từ phía sau, nàng chạy đến trước mặt Nguyên Du Vân, quỳ xuống.
Tô Tất nhíu mày, mày của Nguyên Du Vân cũng nhíu chặt.
«Cầu xin công tử mở lòng từ bi, thu nhận Tiểu Điềm. Tiểu Điềm có thể giặt quần áo, nấu cơm, bưng trà, bưng nước, cầu xin công tử mở lòng từ bi thu nhận Tiểu Điềm.» Tiểu Điềm vừa dập đầu vừa khóc thút thít.
«Cô nương, yêu cầu của cô có chút làm khó chúng ta.» Tô Tất cười nói, «Cô muốn đi theo chúng ta cũng được, nhưng cô không nghĩ tới việc sẽ làm liên lụy đến chúng ta sao?»
Bọn họ hành tẩu trên giang hồ, mang theo một nữ tử hoàn toàn không có võ công, không phải là tự tìm nhược điểm ình sao? Ai mà ngu như vậy chứ?
Huống chi, với con mắt quan sát của Tô Tất, trong mắt cô nương này có sự mưu tính cùng khôn khéo, với sự khôn lỏi của nàng ta, nếu không phải vì lòng tham hư vinh, nuôi sống bản thân sẽ không thành vấn đề.
«Thế nhưng……Thế nhưng…….Công tử……Ta…..Ta……» Tiểu Điềm khóc như mưa, hai mắt ngập nước mông lung, long lanh động lòng người, quả thực khiến cho người ta phải thương xót, gần như không một nam nhân nào có thể chống cự, Công tử mỹ mạo như vậy, võ công lại tốt như thế, nếu đi theo hắn, cho dù tương lai có phải làm tiểu thiếp cũng đáng. Cho nên Tiểu Điềm nhất định muốn ỷ lại vào Nguyên Du Vân.
«Ai, ta cũng muốn mang cô theo, nhưng cô thật sự không theo kịp tốc độ của chúng ta a.» Nguyên Du Vân đối với nữ tử luôn dịu dàng như vậy, hắn ôn nhu nói, «Ta nay thì muốn đi Kiếm Nam du hồ với Lâm tứ cô nương, mai lại muốn đi Nam Sở ngắm mặt trời mọc với Bạch nhị cô nương, mốt lại muốn đi Tây Bắc hưởng thụ đêm đẹp với Hoắc đại tiểu thư….Với tốc độ của cô, thật sự khó mà theo kịp, ai, thật đáng tiếc.» Nguyên Du Vân một bộ khó xử.
«Hả? Sao, sao có thể chứ?» Tiểu Điềm ngạc nhiên. Hóa ra hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy? Vậy mình đi theo hắn…..thật sự có thể giữ chân hắn sao? Tiểu Điềm có chút do dự.
Tô Tất thấy nàng lưỡng lự, liền rèn sắt lúc còn nóng, «Sao lại không thể, hồng nhan tri kỷ của đại ca ta rất nhiều, xếp hàng phải được mười con phố, vậy nên một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày mà cũng không thể gặp được toàn bộ, cô a, cứ an tâm mà ở lại đây đi.»
Nhìn thân ảnh của Nguyên Du Vân và Tô Tất đi càng lúc càng xa, Tiểu Điềm cắn môi muốn đuổi theo, nhưng lại nghĩ tới đám hồng nhan tri kỷ cùng tương lai mù mịt, trong lúc nàng còn do dự, Tô Tất và Nguyên Du Vân đã rời xa.
Đêm hôm đó, bọn họ nghỉ tại một trấn nhỏ có tên Tập Vân Trấn.
Trong trấn nhỏ chỉ có một khách điếm, lúc hai người họ đến nơi, mặt trời đã xuống núi, thời gian đã không còn sớm nữa.
«Ông chủ, cho hai phòng.» Tô Tất mở miệng trước.
«Một phòng là được rồi.» Nguyên Du Vân vung tay lên, «Tiểu huynh đệ, vi huynh còn muốn nằm cùng giường nói chuyện với ngươi, chia phòng ngủ thì còn gì là thú vị nữa.»
Tô Tất hơi khó xử, kéo Nguyên Du Vân sang một bên, thấp giọng nói, «Đại ca, thế nhưng lúc ngủ ta sẽ….ngáy đấy.» Với người yêu ngủ như Nguyên Du Vân, ngáy ngủ đúng là chiêu trí mạng.
Quả nhiên, Nguyên Du Vân không chút suy nghĩ, lập tức sửa miệng, «Ông chủ, hai phòng thượng hạng, tốt nhất là cách nhau xa một chút.»
«Được, hai phòng thượng hạng, phòng số một chữ thiên và phòng số ba thiên, hai vị đi theo ta.» Ông chủ làm nghề kinh doanh, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, khách hàng yêu cầu gì là có cái đấy.
Tô Tất và Nguyên Du Vân đều ở trong phòng nghỉ ngơi, thế nhưng sự yên tĩnh chưa duy trì được bao lâu đã bị sự ồn ào phá vỡ.
«Ông chủ, khách điếm này chúng ta bao, mau bảo bọn họ cút hết cho bản công tử!» Giọng nói kiêu ngạo ngang ngược quen thuộc vang lên dưới lầu.
Ngay sau đó tiếng cười làm lành của ông chủ vang lên, «Công tử, các ngươi không có nhiều người lắm, mười gian phòng là đủ rồi, không cần phải đuổi hết khách ra chứ?»
Giọng nói kiêu ngạo nọ lại vang lên, «Vậy được, giao toàn bộ phòng thượng hạng chữ thiên ra đây, những phòng ở dưới không tính.»
«Thế nhưng…..» Ông chủ còn muốn nói, lại đã trúng phải một roi.
«Nhưng cái gì mà nhưng? Còn không mau đuổi bọn họ đi hết cho ta? Ngươi không đi, bản công tử sẽ tự đi.» Hôm nay hắn một bụng tức giận, tâm tình buồn bực, cần tìm nơi để trút cơn giận này, nếu không hắn sẽ bị bức điên mất.
«Công tử, không được a công tử…..» Ông chủ ở phía sau liều mạng kêu la, nhưng vị công tử kiêu ngạo nọ giống như không nghe thấy, trực tiếp lao lên lầu. Tiếng bước chân rất nặng nề, tựa như muốn giẫm sập cầu thang.
Chiếc roi trên tay người nọ chỉ vào phòng chữ thiên số một, không đợi roi kịp quất tới, cửa phòng đã yên lặng mở ra, người đứng trước cửa là Tô Tất.
«Tiểu hầu gia, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại, thật khéo.» Tô Tất tựa vào cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn tiểu hầu gia lúc sáng bị Nguyên Du Vân dọa đến tiểu ra cả quần.
Lúc tiểu hầu gia nhìn thấy Tô Tất, nhận ra Tô Tất chính là bạn của người khiến hắn chịu thiệt thòi lớn hôm nay, không khỏi kinh ngạc, xoay người muốn chuồn đi, thế nhưng lúc này, cánh cửa phòng chữ thiên số hai đã bị gia đinh của hắn đá văng, bên trong lại không phải là Nguyên Du Vân.
Ánh mắt của tiểu hầu gia khẽ đảo, lạnh lùng nhìn Tô Tất, «Bạn của ngươi đâu? Không đi cùng ngươi sao?»
Tô Tất nhún vai, «Chúng ta tách ra, trong phòng chỉ có mình ta.» Chẳng qua là Nguyên Du Vân tách ra ngủ ở phòng bên cạnh của phòng bên cạnh.
«Ha ha ha – Tốt! Tốt lắm! Đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu, hôm nay bị người nọ chọc tức, giờ bổn công tử phải từ người ngươi đòi lại toàn bộ!» Tiểu hầu gia cười ra tiếng, chỉ vào Tô Tất nói, «Các ngươi lên cho ta, đánh chết hắn!»
«Muốn đánh chết ai vậy?» Nguyên Du Vân vừa ngáp vừa dựa vào cửa, buồn ngủ mắt nhắm mắt mở, vô thức mà nhìn về phía tiểu hầu gia.
C.99.2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận