Đặc Công Hàn Phi

Lúc này, tại Hữu Thừa tướng phủ Bạch gia, có một chiếc xe ngựa dừng lại ở trước cửa. Xe ngựa bằng gỗ đơn sơ mộc mạc nhưng chỉ có người tinh mắt nếu nhìn ra được loại gỗ này không phải là gỗ bình thường, mà là gỗ giáng hương, một loại gỗ quý, bền và có độ đàn hồi cao, thích hợp dùng làm vật liệu chế tác xe ngựa. Thân xe ngựa được bao phủ một màu gỗ đỏ, bên ngoài xe ngựa không có trang trí thứ gì đặc biệt, ngay cả trên thùng xe cũng không có khắc dấu hiệu của bất kì gia tộc nào, rõ ràng đây chỉ là một chiếc xe ngựa thường, không phải xe ngựa của dòng dõi quyền quý, vậy mà lại dám đậu trước cửa phủ Thừa tướng.

Hộ vệ canh cửa hai mặt nhìn nhau, định tiến lên đuổi chiếc xe ngựa này đi chỗ khác, chừa đường cho lát nữa xe ngựa của Bạch Vân Hoài trở về còn có chỗ đậu, huống hồ nơi này là cửa chính của Hữu Thừa tướng phủ, không phải xe ngựa nào cũng có thể đậu ở đây được.

Từ trên xe bước xuống là hai người nam nhân, một người tuổi ngoài hai mươi, bộ dạng tuấn tú, một thân y phục sẫm màu, tôn lên khí chất nghiêm nghị trên người hắn. Người còn lại là nam tử trung niên, tuổi tác không tính là cao, chỉ mới ngoài bốn mươi, có bộ râu dài màu đen, đôi mắt híp lại, để lộ sự tinh tường của người đã trải sự đời. Hai hộ vệ canh giữ cửa Hữu Thừa tướng phủ lâu như vậy, người ra vào nơi này cũng không ít, mà người nào người nấy đều có thân phận không tầm thường, mặc dù bọn họ không nhận ra thân phận của đối phương nhưng nhìn cách ăn mặc, cũng như y phục trên người bọn họ cũng không thấp chứng tỏ hai người bọn họ cũng không phải là người bình thường, vì vậy bèn đứng bất động tại chỗ, không có đi lên đuổi người, sợ chọc phải đại nhân vật.

“Văn thúc, phiền ngươi đi lên gõ cửa.” Người lên tiếng là nam tử trẻ tuổi, giọng nói hắn trầm thấp, có phần nghiêm nghị, rõ ràng chỉ mới ngoài hai mươi nhưng nhìn lại giống như một lão giả.

“Dạ đại nhân.” Văn thúc cung kính đáp một tiếng, tiến lên gõ cửa, không ai ngờ rằng một già một trẻ này lại là chủ tớ, hơn nữa vị nam tử tuổi trẻ này mới là chủ tử.

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên hai hòo, sau đó liền có người đi ra mở cửa, người mở cửa là gã sai vặt trong phủ, phụ trách chuyện đóng và mở cửa, nhìn thấy hai người ăn mặc không tầm thường trước mặt, trong lòng đang thầm đoán là nhân vật quyền quý nào đến bái phỏng.

“Xin hỏi nhị vị muốn tìm ai?” Nơi này là Hữu Thừa tướng phủ, phần lớn người đến đây đều sẽ tìm Bạch Vân Hoài, tất nhiên cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, dù sao Bạch gia cũng không phải chỉ có một mình Bạch Vân Hoài.

“Bạch Thừa tướng đã trở về chưa?” Văn thúc thay chủ tử lên tiếng.

Hỏi lão gia, hẳn là bằng hữu của lão gia, vì vậy gã sai vặt cũng thành thật đáp: “Bẩm đại nhân, lão gia vẫn còn chưa trở về.”

Nm tử trẻ tuổi không tiếng động nhíu mày, gương mặt vốn nghiêm nghị hiện tại lại hơn lên vài phần lạnh lùng, hiển nhiên hắn đối với đáp án của gã sai vặt có chút không vừa lòng. Bây giờ đã qua giờ Ngọ, giờ này đáng lí ra Bạch Vân Hoài phải hạ triều trở về rồi mới phải, hắn chính là chọn thời điểm này đến Bạch gia là muốn gặp trực tiếp Bạch Vân Hoài để hỏi rõ ràng mọi chuyện, không ngờ hắn ta lại chưa trở về, hạ triều đã hơn canh giờ, Thành Thiên đế cũng không có giữ hắn ta lại, nếu hắn ta vẫn chưa trở về thì chỉ có thể lí giải là sau khi hạ triều, hắn ta đã đến một nơi khác.

“Đại phu nhân của quý phủ có nhà chứ?” Hiện tại Bạch Vân Hoài không có nhà, người có thể làm chủ mọi việc trong Hữu Thừa tướng phủ chỉ có Đại phu nhân Viên thị.

“Hôm nay là mùng một, Đại phu nhân cùng Tam phu nhân đi chùa cầu phúc rồi ạ.” Gã sai vặt thầm nghĩ, vị đại nhân này đến cũng không quá đúng lúc, hai vị chủ tử có quyền hành lớn nhất Bạch gia đều vắng mặt.

Lần này sắc mặt của nam tử trẻ tuổi trở nên khó coi triệt để khiến gã sai vặt âm thầm đổ mồ hôi, không dám nói thêm lời nào, sợ chọc giận đối phương.

Hắn quên mất hôm nay là mùng một!

Thảo nào lúc nãy trên đường lại đông người như vậy, hóa ra là mọi người cùng nhau đi lễ phật.

Điều tra vụ án đến quên ăn quên ngủ, hắn sớm đã không còn để ý đến ngày tháng năm nữa rồi.

Nam tử trẻ tuổi thở dài, hắn chọn thời gian này đến đây vốn nghĩ rằng có thể gặp mặt Bạch Vân Hoài, không ngờ đối phương còn chưa trở về, muốn gặp Đại phu nhân thì nàng lại ra ngoài cầu phúc, xem ra chuyến đi này của hắn đúng là uổng công rồi.

“Đại nhân...” Văn thúc bên cạnh không khỏi lên tiếng: “Bạch Thừa tướng cùng phu nhân đều vắng nhà, nếu không... chúng ta trở về trước, lần sau lại đến?” Bạch Vân Hoài không có nhà, mọi việc tự nhiên là giao lại cho phu nhân của hắn quản lí, thế nhưng hai vị của hắn đều ra ngoài, còn có hai vị khác đi xa chưa trở về, bọn họ hiện tại đến bái phỏng chỉ sợ không có ai ra đón tiếp, cho dù có cũng không có người có thể đứng ra làm chủ. Huống hồ trạch viện Bạch gia nữ nhiều nam thiếu, đại nhi tử Bạch Bằng Phi nhận lệnh Thành Thiên đế ra ngoài làm việc, cả ngày đều không thấy tăm hơi, nhị nhi tử Bạch Tử Kiện chỉ mới là một tiểu hài tử, còn không hiểu chuyện, trong phủ hiện tại có lẽ chỉ có ba vị nữ nhi, mà người lớn tuổi nhất chỉ mới có mười sáu, còn chưa đủ tư cách ngồi vào bàn cùng đại nhân bọn họ.

“Ân, nếu gia chủ không có nhà, Liễu mỗ cũng không dám phiền, để ngày khác Liễu mỗ đến bái phỏng.”

“Như vậy nhị vị đi thong thả.” Gã sai vặt cúi chào, tiễn đưa hai người sau đó cũng khép cửa lại.

“Xem ra hôm nay chúng ta đến không đúng lúc, bằng không sao lại không có vị chủ tử nào ở nhà?” Nam tử trẻ tuổi không tiếng động thở dài một hơi, hắn nhận lệnh của Bệ hạ, phải điều tra về cái chết của nữ tử trong Hữu Thừa tướng phủ, điều tra hơn một tháng rốt cuộc cũng tìm được manh mối, định đến đây để thu thập thêm không tin, không ngờ không có ai ở nhà.

Người này chính là Tuần phủ đại nhân vừa mới nhận chức cách đây không lâu, hắn gọi Liễu Trường Ngôn, năm nay hai mươi lăm tuổi, ở tuổi này có thể ngồi lên vị trí Tuần phủ thì cũng xem như là tuổi trẻ tài cao, huống hồ chức vụ này của hắn là do đích thân Thành Thiên đế sắc phong, điều này chứng tỏ hắn có năng lực hơn người mới có thể nhận được sự tín nhiệm của Thành Thiên đế.

“Đại nhân, hay là chúng ta đi tìm manh mối khác trước, sau đó mới đến tìm Bạch Thừa tướng để hỏi cho ra mọi chuyện?” Văn thúc đề nghị.

“Manh mối đến đây liền đứt đoạn, nếu không có người Bạch gia cung cấp thêm thông tin, sợ là chúng ta có đi điều tra cũng vô dụng.” Liễu Trường Ngôn lấy từ túi áo ra một chiếc trâm cài, chiếc trâm cài bằng ngọc bích, đầu trâm cài có một đóa hoa sen màu trắng được chạm khắc tinh xảo, vừa nhìn liền biết đây là trâm cài của nữ nhân, bởi vì nam nhân không ai dùng loại trâm cài nhu mì như vậy.

Nếu Bạch Tử Linh có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra đây là chiếc trâm cài lần trước Lạc Hàm tìm thấy ở trong bụi cỏ, gần nơi phát hiện xác chết không xa, sau khi mang đến cho nàng xem xét, bởi vì không phát hiện được manh mối gì cho nên nàng đã cho Lạc Hàm mang trâm cài đặt lại chỗ cũ, không ngờ hiện tại lại nằm trong tay Liễu Trường Ngôn, xem ra đôi mắt của vị Tuần phủ đại nhân này cũng rất tinh tường, bằng không sao có thể phát hiện chi tiết nhỏ nhặt như vậy.

Một xác chết không rõ lai lịch xuất hiện ở Hữu Thừa tướng phủ, điều này gây ra kinh động không nhỏ, Bạch Vân Hoài vốn muốn đè tin tức này xuống, bởi vì hắn không muốn phát sinh thêm phiền phức không đáng có nhưng điều này lại là không thể. Tối hôm đó có quá nhiều người chứng kiến, một người hai người hắn còn có thể bịt miệng nhưng cả trăm người thế này hắn tất nhiên không thể, cho dù chức vụ Thừa tướng đại nhân này của hắn cao quý hơn người nhưng cũng không thể một tay che trời.

Chuyện này kinh động đến người bên trên, Liễu Trường Ngôn phụ trách vụ án này cho nên mọi chi tiết hắn phải điều tra cẩn thận, cũng phát hiện được chiếc trâm cài bằng ngọc bích, rất có khả năng là do hung thủ để lại, không thể không nói đây chính là manh mối quan trọng nhất trong vụ án, vì vậy hắn bắt đầu điều tra từ chiếc trâm cài này, sau khi đến các tiệm trang sức trong Yến Kinh hỏi qua, quả nhiên là thu được thông tin cần thiết.

Trâm cài này là mười mấy năm trước Bạch Vân Hoài mua nó từ tiệm trang sức lâu đời nổi tiếng ở Yến Kinh, mặc dù hiện tại đã đóng cửa nhưng chủ nhân của tiệm trang sức đó chính là người năm đó đã làm ra món trang sức này, hắn tự nhiên nhận ra đồ vật mà hắn làm ra, điều bất ngờ hơn là năm đó Bạch Vân Hoài có nói là muốn mua chiếc trâm cài này để tặng cho Tam phu nhân mới vào cửa của hắn!

Vì vậy, chủ nhân của chiếc trâm cài này... không ai khác chính là Tam phu nhân Liễu thị!

Dựa vào lời khai ngày đó của Tam phu nhân, sau khi nghe thấy tiếng hét nàng cùng nữ nhi của mình là Bạch Phỉ Thúy vội vàng thay y phục rồi chạy đến, giữa đường gặp phải Bạch Tử Linh, hai người đứng lại trò chuyện một chút thì Tứ phu nhân Tố thị đi đến. Liễu thị cùng Tố thị vốn không hợp nhau, gặp mặt liền nhấc lên tranh cãi, chậm trễ thời gian đi đến nơi xảy ra vụ án, cho đến khi nghe thấy tiếng hét chạy đến thì đã phát hiện ra xác của nạn nhân, chuyện này Bạch Tử Linh cùng Tứ phu nhân cũng có nói. Tam phu nhân khẳng định bản thân ngày hôm đó không có qua lại khu vực nơi phát hiện thi thể của nạn nhân, như vậy trâm cài của nàng làm sao lại được tìm thấy gần nơi đó?

Đây chính là manh mối quan trọng trong suốt vụ án cần phải tìm ra được, nếu Tam phu nhân đánh mất trâm cài trước ngày xảy ra vụ án thì có thể nhận thấy nàng cùng vụ án này sức liên hệ vô cùng thấp, bất quá một món đồ vật quan trọng được phu quân của mình tặng cho, đó cũng xem nhu là tín vật đính ước, nếu thật sự mất đi Tam phu nhân sẽ không để ý hay cho người đi tìm sao? Trước đó hắn cũng đã hỏi qua nha hoàn cùng gã sai vặt trong phủ, trước khi xảy ra vụ án mấy ngày, ngoại trừ chuyện của Bạch Tử Linh làm kinh động đến tất cả mọi người thì không có chuyện gì lớn xảy ra cả, trong đó cũng bao gồm các vụ mất trộm hay tranh cãi của chủ tử, cho nên rất có thể trâm cài này của Tam phu nhân không phải là mất trước đó vài ngày.

Đặt trường hợp Tam phu nhân vốn không có làm mất trâm cài mà Bạch Vân Hoài tặng cho nàng, theo như lời nàng nói mấy ngày trước khi phát hiện thi thể nàng không có đi ngang khu vực xảy ra án mạng, thế nhưng đồ vật của nàng lại xuất hiện ở nơi đó, hơn nữa còn dính máu của nạn nhân, điều này chứng minh điều gì?

Tam phu nhân Liễu thị đang nói dối, và rất có khả năng nàng chính là hung thủ đằng sau mọi chuyện!

Hắn đã cho người khám thi thể, cũng đã điều tra ra được nguyên nhân cái chết của đối phương, nhìn cách bố trí hiện trường thì nạn nhân có thể chết do ngạt thở, cùng với dấu tay để tay trên cổ của nạn nhân thì không thể nghi ngờ là do bị hung thủ bóp cổ đến chết, bất quá đó chỉ là bề ngoài. Sau khi cẩn thận khám nghiệm, Liễu Trường Ngôn mới biết được nạn nhân đúng là bị bóp cổ đến chết, bất quá nguyên nhân chính dẫn đến tử vong là bị trúng độc!

Nạn nhân bị trúng độc, bất quá không nặng, không thể ngay lập tức chết đi nhưng bởi vì cơ thể nạn nhân vì tích tụ độc lâu ngày cho nên mới dẫn đến độc trong cơ thể ngày càng lớn, gây nguy hiểm đến tính mạng, hôm nay phát độc lại bị hung thủ dàng dựng hiện trường thành bóp cổ giết người, ý đồ che giấu tội ác của bản thân. Hung thủ hạ độc nạn nhân không phải ngày một ngày hai mà đã rất lâu rồi, thế nhưng bởi vì mỗi lần hạ độc số lượng độc quá ít nên mới không bị nạn nhân phát hiện, đây rõ ràng là một kế hoạch giết người được tính sẵn từ trước!

Tuy đã tìm ra nguyên nhân cái chết và kẻ tình nghi là Tam phu nhân Liễu thị thế nhưng Liễu Trường Ngôn vẫn chưa điều tra ra được thông tin về nạn nhân, không biết được danh tính đối phương cũng như quê quán ở đâu, đây quả thật là một phần khó khăn trong quá trình phá án. Nạn nhân xuất hiện ở Hữu Thừa tướng phủ, không thể nghi ngờ chính là người hoặc có người quen ở trong này, dù sao Thừa tướng phủ không phải là nơi ai muốn vào cũng được.

Manh mối bị đứt, người lại không thấy, vụ án này sợ là không dễ dàng đây.

“Văn thúc, điều tra về Tam phu nhân Liễu thị, ngươi đã tìm ra được thông tin gì rồi?” Liễu Trường Ngôn tuy nghi ngờ Tam phu nhân nhưng cũng không thể dựa trên một chiếc trâm cài mà nhận định nàng là hung thủ giết người, trước khi phán xét một việc gì đó hắn đều sẽ cho người điều tra rõ ràng mọi chuyện, hôm nay đến đây hắn cũng đã cho Văn thúc chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để dễ dàng lấy khẩu cung của Tam phu nhân, chỉ là công việc bận rộn, còn chưa kịp nghe xem Văn thúc đã điều tra được gì.

“Thuộc hạ tìm được một vài thông tin về Liễu gia ở Thương Châu, cũng tức là nhà mẹ đẻ của Tam phu nhân.” Văn thúc từ trong ống tay áo lấy ra một quyển sổ, hiển nhiên tất cả mọi thứ hắn đều đã có sự chuẩn bị, chỉ là nơi này là trước cửa Hữu Thừa Tướng phủ, không tiện để đọc lên thông tin điều tra được mà chỉ có thể trực tiếp xem.

Liễu Trường Ngôn nhận lấy quyển sổ từ trong tay Văn thúc, trong đây ghi chép khá đầy đủ thông tin về Tam phu nhân Liễu thị, từ xuất thân quê quán đến khi gả cho Bạch Vân Hoài, tất nhiên những người có quan hệ với nàng cũng được nhắc đến, ví dụ như Nhị phu nhân Lạc Tuyết.

Tam phu nhân gọi Liễu Tư Băng, là nữ nhi của một thương gia đến từ Thương Châu, Liễu gia vốn đông con cháu, cho nên khi Bạch Vân Hoài tỏ vẻ coi trọng Liễu thị, Liễu gia đã không chút chần chừ mang nữ nhi gả cho hắn, nói dễ nghe là gả chứ mục đích thật sự của người Liễu gia là dùng Liễu thị để đổi lấy vinh hoa phú quý cho Liễu gia. Lúc Liễu thị gả vào Bạch phủ chỉ mang theo một nha hoàn hồi môn là Thúy Liên, vào phủ không bao lâu thì nàng cũng nhận được sủng ái của Bạch Vân Hoài, trở thành phu nhân thứ hai sau Nhị phu nhân Lạc thị, cho dù nhận được sủng ái, trong viện có nhiều hạ nhân hầu hạ nhưng Liễu thị chỉ tin dùng một mình Thúy Liên, mà Thúy Liên đối với chủ tử cũng hết mực trung thành.

Tam phu nhân Liễu thị vừa mới vào phủ không lâu đã mang thai, tin tức này đối với các thê thiếp của Bạch Vân Hoài chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nữ nhân hậu viện tranh giành tình cảm là chuyện không thể nào tránh khỏi, khi đó Đại phu nhân đã sinh hạ nhi tử, Nhị phu nhân thì vào phủ một năm vẫn chưa sinh được nhi nữ, lẽ ra đối với cái thai trong bụng của Tam phu nhân phải ghen ghét mới đúng thế nhưng Tam phu nhân lại sinh hạ bình an Bạch Phỉ Thúy, hoàn toàn không gặp bất kì trở ngại gì.

Liễu Trường Ngôn không biết, sở dĩ Tam phu nhân có thể bình an sinh hạ Bạch Phỉ Thúy là bởi vì địa vị của nàng dù cao đến mấy vốn dĩ không thể uy hiếp đến Đại phu nhân, ngay từ đầu Bạch Vân Hoài lấy nàng về chỉ vì nàng lớn lên có chút giống Lạc Tuyết, không phải dung mạo mà là ở khí chất, khi đó Lạc Tuyết mặc dù đối với Bạch Vân Hoài cảm kích nhưng lại không có tình yêu nam nữ, vừa hay hắn gặp được Liễu Tư Băng cho nên mới xem nàng làm thay thế phẩm của Lạc Tuyết.

Một kẻ thay thế, cho dù được sủng ái cách mấy cũng chỉ là đồ giả, làm sao có thể so sánh với đồ thật, Đại phu nhân tự nhiên là không sợ.

Liễu thị sinh hạ nữ nhi hơn một năm thì Nhị phu nhân Lạc thị mang thai, vốn dĩ Lạc thị đã là nữ nhân nhận được tình yêu của Bạch Vân Hoài, hiện tại nàng lại mang thai Bạch Vân Hoài đối với nàng càng thêm xem trọng, cho người mang hết nhiều đồ bổ quý giá đến Linh Viên, cũng như phân phó không ít nha hoàn đến hầu hạ, hoàn toàn khác xa lúc Liễu thị mang thai, nhìn vào liền biết Bạch Vân Hoài coi trọng ai hơn.

Liễu thị lúc đầu đầu vào phủ cùng với Đại phu nhân, Nhị phu nhân không có giao tình chi sơ gì, tam nữ hầu một phu, không đánh nhau đến sức đầu mẻ trán đã là tốt lắm rồi, còn muốn các nàng thân thiết như tỷ muội một nhà hay sao?

Điều kỳ lạ ở đây chính là... rõ ràng Liễu thị không có qua lại gần với chủ tử của các viện khác, đặc biệt là sau khi sinh hạ Bạch Phỉ Thúy, hầu như tất cả thời gian của nàng đều dành để chăm sóc nữ nhi, thế nhưng sau khi Lạc thị mang thai không bao lâu nàng lại đi lại rất gần với đối phương, việc này kéo dài đến khi Lạc thị sinh hạ Bạch Tử Linh. Sau khi Bạch Tử Linh ra đời, mặc kệ là Liễu thị vốn có quan hệ gần với Lạc thị cũng không còn qua lại gì nữa, hay Bạch Vân Hoài vốn sủng ái Lạc thị, coi trọng đứa bé trong bụng nàng cũng không có đến Linh Viên nữa, từ đó Nhị phu nhân trở thành thiếp thất bị thất sủng, mà Bạch Tử Linh cũng trở thành tiểu thư duy nhất trong phủ không được phụ thân của mình để mắt đến.

Vì sao vậy?

Rõ ràng trước đó Bạch Vân Hoài đối với Lạc thị hết mực yêu thương, sủng ái đến mức khiến địa vị chính thất của Đại phu nhân bị dao động dữ dội, vì sao khi Bạch Tử Linh ra đời mọi thứ liền thay đổi? Chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ nhi mà không phải nam tử như Bạch Vân Hoài đã trông đợi?

Không đúng, Liễu thị cũng hạ sinh nữ nhi nhưng Bạch Vân Hoài đối với Bạch Phỉ Thúy cũng là muốn gì được nấy, đối đãi không hề thua kém nữ nhi chính thất là Bạch Phi Nhược, chỉ là đối với Liễu thị có chút lạnh nhạt. Mà Liễu thị cũng thật kỳ lạ, rõ ràng trước đó nàng có qua lại với Lạc thị, nhưng sau khi Lạc thị sinh nữ nhi nàng lại không đến tìm Lạc thị nữa, chẳng lẽ lúc đầu nàng nghĩ cái thai trong bụng của Lạc thị là nam hài nên mới đi tiếp cận đối phương, chính là sau đó phát hiện cái thai trong bụng của Lạc thị là nữ không phải nam nên mới không muốn cùng đối phương nhấc lên quan hệ nữa?!

Chuyện này cũng không phải không có khả năng, bất quá... trong Bạch phủ chỉ có Nhị phu nhân Lạc thị là có quan hệ thân cận với Liễu thị, xem ra hắn cũng phải tìm hiểu về Lạc thị một chút, biết đâu bắt đầu từ phía nàng ngược lại có thể tìm ra manh mối quan trọng gì đó.

“Văn thúc, đi gõ cửa.”

“Đại nhân?” Văn thúc sửng sốt, không rõ Liễu Trường Ngôn là có ý gì.

“Không có Tam phu nhân, chúng ta có thể tìm hiểu manh mối từ người khác.”

“Người nói là...”

“Trong mấy năm đầu ở Bạch phủ, người có qua lại với Liễu thị chỉ có Nhị phu nhân Lạc thị.”

“Nhưng... nhưng mà Nhị phu nhân đã qua đời từ lâu rồi mà?” Muốn hỏi chuyện cũng phải tìm người sống để hỏi, Nhị phu nhân đã mất từ lâu, làm sao có thể cung cấp manh mối cho bọn họ?

“Đúng vậy, nhưng nàng vẫn còn có một nữ nhi.” Đôi mắt Liễu Trường Ngôn hiện lên ý cười, ngay cả gương mặt nghiêm túc cũng giãn ra vài phần.

Văn thúc trừng mắt: “Người nói...” Bạch Tử Linh?!

“Huống hồ... nha hoàn bên người của nàng cũng là nha hoàn năm đó hầu hạ Nhị phu nhân.” Tuy nói nha hoàn đó tuổi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện đã quên nhưng sự kiện năm đó, mặc kệ là ai trong Thừa tướng phủ đều có ấn tượng sâu sắc, cho dù là tiểu hài tử... muốn quên cũng khó.

“Vụ án này... chúng ta sẽ phá án sớm thôi.” Với điều kiện là phải tìm được manh mối từ chỗ Bạch Tử Linh.

Văn Thúc: “...” Đại nhân, có lẽ ngài không biết, bộ dạng này của ngài... trông háo thắng vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui