Đặc Công Hàn Phi

“Thanh Nhi, muội có gì muốn nói với ta à?” Trên đường trở về Hữu Thừa tướng phủ, Thanh Nhi cúi đầu đi phía sau nàng, vẻ mặt ủ rũ như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng hoạt bát thường ngày.

Là vì chuyện của Lạc Dư sao?

Bạch Tử Linh không nghĩ đến một người chỉ vừa mới vừa xuất hiện như Lạc Dư lại khiến cho Thanh Nhi tỏ thái độ với nàng, Lạc Hàm trước kia còn không được đãi ngộ như vậy, rốt cuộc Lạc Dư này là thần thánh phương nào?

Sau cuộc đối thoại với Lạc Hàm, kí ức Thanh Nhi đã phục hồi, mặc dù không hoàn toàn nhưng nàng cũng đã nhận thức về mọi người trong Lạc Y Cung, đặc biệt là khi Lạc Dư xuất hiện, nàng ta chẳng khác nào một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa kí ức của Thanh Nhi, khiến Thanh Nhi nhớ lại những kí ức đã bị Lạc Tuyết phong ấn ngày xưa, Bạch Tử Linh suy đoán.

Quá khứ của Thanh Nhi thế nào Bạch Tử Linh không rõ, bởi vì khi tiếp nhận thân thể này, chỉ có thể thấy được quá khứ của nguyên chủ, hơn nữa còn là quá khứ bị thiếu hụt, cho nên dưới gốc độ của nàng, nàng thật sự không biết Thanh Nhi đã từng trải qua chuyện gì. Nhưng nếu Lạc Dư có thể khiến thái độ của Thanh Nhi thay đổi thì chứng tỏ Lạc Dư ở trong lòng Thanh Nhi có một vị trí vô cùng quan trọng, hẳn hai người họ đã quen biết nhau khi còn ở Lạc Y Cung, dù sao tất cả bọn họ đều đến từ Lạc Y Cung, kể cả Lạc Hàm.

Đối với việc Thanh Nhi tỏ thái độ bênh vực Lạc Dư, Bạch Tử Linh có thể hiểu, chính là hiểu thì hiểu, không có nghĩa là nàng đồng tình với suy nghĩ của Thanh Nhi, hơn nữa nhìn Thanh Nhi như vậy khiến nàng có chút khó chịu.

Thanh Nhi thấp giọng trả lời: “Không... không có gì cả...”

Nữ nhân nói không là có, nói có là không, không có lời nào để nói có nghĩa là có rất nhiều lời muốn nói.

Tuy là nữ nhân nhưng Bạch Tử Linh trước giờ chưa từng buộc mình phải tuân theo quy tắt này cả, bởi vì bản thân nàng thích trực tiếp, không thích dài dòng, thời gian của nàng rất quý báu, không thể dùng vào việc suy đoán tâm tư của người khác ra sao.

“Thật sự không có?”

Thanh Nhi mím môi: “Thật sự không có.”

Đến giờ phút này mà vẫn còn cố cãi...

“Muội cảm thấy ta đối xử khắc nghiệt với Lạc Dư lắm à?”

Thanh Nhi hơi ngẩng đầu, thứ nàng nhìn thấy chỉ là bóng lưng Bạch Tử Linh, nàng trầm mặc không nói, hiển nhiên là nhận đồng ý kiến với Bạch Tử Linh.

“Ta muốn trở thành Cung chủ của Lạc Y Cung, đây là việc phải làm.” Nàng cũng không phải muốn ra oai phủ đầu với Lạc Dư, nếu Lạc Dư biết kìm chế tốt như Lạc Hàm, cho dù đáy lòng vẫn chưa chấp nhận nàng nhưng ngoài mặt thái độ ít ra phải tốt hơn một chút thì mọi chuyện đã diễn biến theo một hướng tốt hơn rồi.

Thế nhưng... Lạc Dư quá kiêu ngạo!

Nàng kiêu ngạo hơn cả Lạc Hàm và tùy hứng hơn cả Thanh Nhi.

Trước đó nàng đã nghe Lạc Hàm nói qua, địa vị của Lạc Dư ở Lạc Y Cung chỉ dưới một người là chủ quản Lạc Nhàn, ngày thường Lạc Dư không ở trong Lạc Y Cung mà đo theo Y Tiên hành y thiên hạ, cho nên mọi việc đều giao lại cho Lạc Tịch xử lí giúp, dù vậy Lạc Y Cung vẫn không có người nào quên đi thân phận Thiếu Cung chủ của Lạc Dư, người của Lạc Y Cung, từ trên xuống dưới đối với kỳ vọng rất cao, đó là một trong những lý do khiến cho Lạc Dư trở nên kiêu ngạo như ngày hôm nay.

Quá khứ của Lạc Dư cũng giống như mấy người Lạc Hàm, bởi vì không có nơi nương tựa cho nên phải đi theo Lạc Tuyết về Lạc Y Cung, nhưng Lạc Dư so với những người khác thì may mắn hơn. Bởi vì có thiên phú về phương diện y thuật nên được Y Tiên chọn là đồ đệ, vị trí sư muội của Cung chủ khiến cho mọi người không khỏi chú ý đến nàng, nàng được lựa chọn làm Cung chủ đời tiếp theo cũng là chuyện sớm muộn.

So với những người cùng trang lứa thì Lạc Dư quá thành công, từ một nữ hài không có gì trong người trở thành một thần y nổi danh thiên hạ, tương lai còn làm chủ của một đám người, thành tựu như vậy đối với một nữ hài chỉ mới hơn mười mấy tuổi đầu như Lạc Dư quả thật dễ dàng khiến nàng quên mất thực tại mà cảm thấy kiêu ngạo về tương lai.

Kiêu ngạo không chỉ nằm ở tính tình nàng, mà còn nằm ở con người nàng.

Quá quen với việc ra lệnh cho người khác, cũng như luôn thích làm theo ý của mình mà đối với lời nói của người khác Lạc Dư chưa bao giờ nghe lọt tai, Lạc Nhàn như vậy, nàng cũng không khác bao nhiêu. Hơn nữa so với Lạc Nhàn, lời của nàng càng không đáng để Lạc Dư phải nghe theo, bởi vì đối với Lạc Dư, nàng là đối thủ, là vật cản đường, ngoài mặt nàng ta có vẻ như không hề quan tâm nhưng trong lòng nhất định là rất để ý, dù sao những thứ thuộc về nàng ta bị nàng cướp đi, đổi lại là bất kì ai cũng sẽ bận tâm.

Thanh Nhi sửng sốt, vội đi lên vài bước để đi ngang hàng với Bạch Tử Linh, mặc dù biết làm vậy là vô lễ nhưng nàng vẫn làm, bởi vì nàng muốn quan sát sắc mặt của Bạch Tử Linh, muốn từ trong lời nói để biết nàng ta đang nghĩ gì, đáng tiếc khăn che mặt đã che mất nửa gương mặt, Thanh Nhi không thể nhận ra điều gì từ lời nói đó.

Rốt cuộc vẫn là nhịn không được mở miệng: “Tiểu thư, lời người nói... là có ý gì?”

“Muội cũng biết Lạc Dư là người được Lạc Y Cung lựa chọn, nếu không có ta nàng ta sớm đã danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí Cung chủ rồi.” Bạch Tử Linh dừng bước, đôi mắt liếc nhìn Thanh Nhi bên cạnh, đôi mắt trong suốt tĩnh lặng, cho dù là đối diện với nó Thanh Nhi vẫn không thể nào đọc được suy nghĩ trong đó.

“Trong lòng nàng đối với ta hẳn là có nhiều bất mãn lắm, mặc dù nàng không nói ra nhưng việc nàng giấu đi sự thật mục đích Lạc Nhàn gọi nàng đến đây cũng đã chứng minh điều đó.” Lạc Hàm nói Lạc Nhàn gọi nàng trở về là bởi vì trận pháp của Lạc Y Cung đã suy nghĩ, cần người hỗ trợ trước khi đưa Lạc Y Cung ra ánh sáng lần nữa, tuy nhiên việc để Lạc Dư đến thay thế Lạc Hàm rõ ràng là có mục đích. Lúc đầu nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao những người đến từ Lạc Y Cung nàng đều không nhận thức, cho nên ai đến đều như nhau, nhưng khi Lạc Hàm nói về thân phận của Lạc Dư thì Bạch Tử Linh lấy làm lạ.

Việc chăm sóc nàng không đến lượt Thiếu Cung chủ của Lạc Y Cung trong khi người của Lạc Y Cung vẫn còn đầy ra đó, biết rõ mục đích đối phương không đơn thuần nhưng nàng vẫn giả vờ như không biết, bởi vì nàng muốn Lạc Dư giống Lạc Hàm, cam tâm tình nguyện khuất phục dưới nàng. Không ngờ Lạc Dư chưa gì đã không để nàng vào mắt, làm trái lời nàng, bất đắc dĩ nàng mới cùng đối phương xé rách mặt nạ, vạch trần mục đích của Lạc Nhàn, khiến đối phương rơi vào tình thế nan kham không thể không nghe lời nàng.

“Việc Lạc Dư không chịu khuất phục dưới ta cũng là điều hiển nhiên, bởi vì lời đồn bên ngoài cũng không sai hoàn toàn, đó từng là quá khứ của ta, mặc dù hiện tại ta đã thay đổi nhưng muốn nàng chấp nhận cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” Một người bình thường làm sao có thể chấp nhận phế vật trong lời đồn trở thành chủ tử của mình? Tử Thất như vậy, Lạc Dư cũng là như vậy.

Nếu không phải rơi vào đường cùng, Tử Thất cũng sẽ không cam chịu khuất phục dưới trướng của nàng, mà Lạc Dư, bởi vì lệnh của Lạc Nhàn không thể làm trái, bằng không nàng ta cũng không xuất hiện ở đây.

“Tiểu thư, không phải như vậy đâu!” Nghe Bạch Tử Linh nói vậy, Thanh Nhi vội vàng lên tiếng giải thích: “Lạc Dư chỉ là hơi kiêu ngạo một chút, cho nên... cho nên mới như vậy, nàng không hề nghĩ tiểu thư giống như cách mà mọi người nghĩ về tiểu thư đâu!” Thanh Nhi thật sự không muốn Bạch Tử Linh nghĩ xấu về Lạc Dư, cũng không muốn Bạch Tử Linh tự hạ thấp bản thân. Trong lòng nàng địa vị của Lạc Dư chắc hẳn là phải thua Bạch Tử Linh rồi, nhưng nói thế nào lúc nhỏ nàng cũng có một đoạn thời gian ở bên cạnh chăm sóc Lạc Dư, biết được Lạc Dư chỉ là thị sủng sinh kiêu chứ không hoàn toàn là có ý xấu.

“Lạc Dư... Lạc Dư nàng chỉ là không giỏi ăn nói, mở miệng thì khiêu khích người khác, chọc cho người khác tức điên mới vui vẻ, lại có chút độc mồm, tính tình lạnh nhạt, không hiểu nhân tình, còn thích bao che khuyết điểm...” Thanh Nhi thao thao bất tuyệt khiến Bạch Tử Linh không khỏi chia buồn cùng Lạc Dư, rốt cuộc là Thanh Nhi đang nói giúp Lạc Dư vẫn là đang mượn chuyện này để mắng đối phương vậy?

“Nhìn Lạc Dư vậy thôi chứ nàng tốt lắm, nàng làm như vậy chỉ là để bảo vệ mình, bảo vệ người thân của mình mà thôi!” Thanh Nhi kiên định nhìn vào mắt Bạch Tử Linh, giống muốn dùng ánh mắt để truyền đạt cảm xúc của nàng đến Bạch Tử Linh.

“Tiểu thư cũng biết, Lạc Dư có thiên phú ở phương diện y thuật, là người có tài nhất trong số những người trong Lạc Y Cung, cho nên Y Tiên mới nhận nàng làm đồ đệ, phu nhân cũng vì vậy mà lựa chọn nàng làm người thừa kế, thế nhưng một đứa trẻ tuổi còn nhỏ, bởi vì tùy tiện chỉ ra được mùi vị của một viên thuốc mà đã bị cho là thiên tài, suốt ngày phải chôn đầu vào thuốc, tiểu thư cảm thấy tuổi thơ của nàng sẽ như thế nào?” Giọng nói của Thanh Nhi có hơi run rẩy như đang cố gắng kìm nén cỗ cảm xúc đang muốn xông ra ngoài, mặc dù kí ức của nàng vẫn còn mơ hồ nhưng có một số chuyện không nhất thiết phải dùng đầu óc, nàng có thể dùng tâm để cảm nhận. Những ngày tháng ngắn ngủi sống ở Lạc Y Cung cùng Lạc Dư, hình ảnh vẫn còn không rõ nét nhưng nội dung đại khái Thanh Nhi vẫn nắm rõ, nàng cũng biết lý do vì sao mà người Lạc Y Cung gọi Lạc Dư là thiên tài. Năm đó khi Lạc Dư mới hai tuổi, nàng tình cờ nhặt một viên thuốc rồi cho luôn vào miệng, may mắn rằng đó không phải là độc dược, chuyện này truyền đến tai Lạc Nhàn, khi Lạc Nhàn đến hỏi chuyện thì Lạc Dư lại có thể chỉ ra được thành phần của viên thuốc, từ đó Lạc Dư trở thành một hạt giống mà Lạc Y Cung hết lòng bồi dưỡng, ngay cả Y Tiên cũng đánh giá cao năng lực của Lạc Dư.

Với người khác, đặc biệt là người của Lạc Y Cung, việc có thể trở thành đồ đệ của Y Tiên là một điều đáng để kiêu ngạo, đáng để tự hào, hơn nữa còn được chọn làm người thừa kế Lạc Y Cung, tương lai sẽ không còn phải lo lắng gì nữa, với một đứa trẻ được nhặt về nuôi dưỡng thì đãi ngộ như vậy đã là quá tốt rồi. Tất cả mọi người đều nhìn thấy mặt lợi mà không nhìn thấy mặt hại của vấn đề, không ai nghĩ đến cảm nhận của đứa trẻ kia, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải vùi đầu vào dược liệu, cứ cho là Lạc Dư thích và có thiên phú với nó nhưng cũng đâu cần thiết phải học tập sớm như vậy, khiến cho Lạc Dư ngay cả tuổi thơ vui vẻ như bao đứa trẻ khác cũng không có, trách không được Lạc Dư lạnh nhạt với mọi thứ, lại hay phản nghịch, không nghe lời bất kì ai.

“Tiểu thư, người đừng giận Lạc Dư, thật sự Lạc Dư muội ấy...” Thanh Nhi còn muốn nói thêm gì đó đã bị Bạch Tử Linh cắt lời: “Ta biết rồi.” Qua lời Thanh Nhi nàng đại khái cũng hiểu được quá khứ của Lạc Dư, hóa ra khi đó nàng không có nhìn lầm, lúc Thanh Nhi chạy đến chỗ nàng nàng đã nhìn thấy sự hâm mộ xẹt qua đôi mắt của Lạc Dư, bởi vì rất nhanh liền biến mất cho nên nàng cứ nghĩ rằng bản thân đã nhìn lầm, dù sao một người có được tất cả mọi thứ một cách dễ dàng như Lạc Dư thì làm sao lại đi hâm mộ với một kẻ không có gì như Thanh Nhi chứ?

Chỉ là nàng quên mất quy luật vốn có của cuộc sống này, con người càng đứng ở vị trí càng cao thì lại càng cô đơn, nhìn như đang nắm tất cả mọi thứ trong tay nhưng thực chất thứ mình muốn lại không bao giờ có được, Lạc Dư... có lẽ cũng không thoát khỏi tâm trạng này.

“Ta phạt nàng cũng không phải vì muốn làm mất mặt nàng, ta làm vậy chỉ là muốn khuyến khích nàng nhanh chóng chế giải dược cho Tử Thất mà thôi.” Bởi vì không ai dám khẳng định, giải dược mà Tử Thất lấy ở chỗ Thương Tiêu Minh là thật hay giả, Tử Thất cũng chưa từng thử qua, cho nên cũng không dám chắc chắn.

“A?” Thanh Nhi ngơ ngác: “Không phải tiểu thư...” Nàng còn nghĩ Bạch Tử Linh quan báo tư thù, lợi dụng chức vị của bản thân để chèn ép Lạc Dư, khiến Lạc Dư rơi vào khó xử nữa cơ, nhưng xem ra có lẽ là nàng đã hiểu lầm đối phương rồi.

“Muội yên tâm đi, đợi hơn mười ngày nữa thì ta sẽ gọi nàng trở về mà, dù sao... nàng cùng chúng ta cũng giống nhau...” Nói thế nào thì Lạc Dư cũng xuất thân từ Lạc Y Cung, Lạc Y Cung và nguyên chủ có mối quan hệ phức tạp không thể nói bỏ là bỏ được, hiện tại nàng tiếp nhận thân thể của nguyên chủ tất nhiên phải thay đối phương hoàn thành ý nguyện.

Gương mặt ỉu xìu của Thanh Nhi dưới lớp khăn che mặt nhanh chóng được thay thế bằng sự vui vẻ chưa từng có. Nàng biết mà, tiểu thư ngoài mặt trách móc Lạc Dư nhưng trong lòng không hề muốn như vậy, đợi mười sau mặc kệ Lạc Dư có chế ra giải dược hay không tiểu thư đều sẽ gọi Lạc Dư về bên cạnh mà không hề làm khó Lạc Dư.

“Vâng!”

Sau khi nói rõ chuyện của Lạc Dư, Thanh Nhi bởi vì giải tỏa được nỗi lòng của mình mà tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều, cả đường đi đều cười nói không thôi, Bạch Tử Linh thấy Thanh Nhi khôi phục dáng vẻ như thường thì cũng yên tâm, hai người cùng nhau trở về Hữu Thừa tướng phủ.

Bạch Tử Linh thần không biết quỷ không hay mà trở lại Linh Viên, đồng thời nành cũng không hề biết chuyện Liễu Trường Ngôn đến tìm nàng lại bị Bạch Phỉ Thúy đi trước ngăn cản, cũng không biết hai người họ ở phòng khách nói gì mà không lâu sau đó Liễu Trường Ngôn đã cùng Văn thúc rời khỏi.

~~~

Buổi tối, Thừa tướng phủ tĩnh lặng như nước, ánh đèn sáng lập lòe ở các cửa viện, chỉ riêng Linh Viên là tối tăm một mảnh.

Lúc nào cũng vậy, Linh Viên luôn là nơi tối tăm nhất Hữu Thừa tướng phủ, hoang sơ vắng lặng lại không có đèn treo ở cửa khiến người muốn đi ngang cũng không dám. Đặc biệt là dạo gần đây, chủ nhân của viện bên cạnh Linh Viên đã đi vắng lâu ngày, bên trong chỉ còn lại nha hoàn bà tử chăm sóc Bạch Tử Kiện, bởi vì là tiểu hài tử nên Bạch Tử Kiện đi ngủ rất sớm, cho nên giờ này đèn trong viện cũng đã tắt hết, bóng tối bao trùm bầu không khí nơi này.

Trong một căn phòng tại Linh Viên, hơi nước lượn lờ trong không khí, từ bên ngoài nhìn vào chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng của một người, mái tóc đen dài được búi cao để lộ chiếc cổ thon dài, nếu nhìn từ chính diện từ có thể thấy được người này đang ngăm mình trong bồn tắm.

“A, thoải mái quá đi...” Bạch Tử Linh ngồi dựa vào thành bồn, nước ấm bao phủ cơ thể như xua đi hết mệt mỏi.

Mỗi buổi sáng nàng đều sẽ tắm qua một lần, tuy nhiên không phải lần nào đều được ngâm mình thoải mái như vậy.

Làn nước trong trẻo, sạch sẽ đến mức có thể nhìn rõ dưới đáy thùng, không biết Thanh Nhi tìm đâu ra mấy cánh hoa mà mang vào rải trên mặt nước, mùi hương hoa vừa thơm vừa nhẹ khiến Bạch Tử Linh yêu thích không thôi.

Bạch Tử Linh cũng không quên bản thân nàng là nữ nhân, yêu thích cái đẹp là chuyện không thể tránh khỏi, nàng đối với hoa tuy lạnh nhạt nhưng hương hoa có thể mang theo mùi hương thấm vào cơ thể, rửa sạch mùi bụi bẩn của không khí xung quanh, đồng thời cũng tạo được một chút hương thơm khiến nàng cảm thấy thư giãn, quan trọng nhất là nàng còn có tác dụng làm đẹp!

Bạch Tử Linh đưa tay chà lau thân thể, không thể không nói, khối thân thể này đúng là bảo dưỡng tốt thật, mặc dù gầy gò ốm yếu vì thiếu dinh dưỡng nhưng chỗ nào ngực và mông đều rất đầy đặn, mười lăm tuổi mà cũng phát dục tốt thật, da dẻ lại mịn màng, ngoại trừ gương mặt không dễ nhìn một chút thì ít ra nguyên chủ vẫn còn có dáng người.

Về gương mặt này, Bạch Tử Linh thật sự nghi ngờ ẩn giấu dưới lớp mặt nạ này liệu có phải một dung nhan xấu xí, bằng không cũng không cần thiết phải che giấu nhiều năm như vậy.

Nói thật, nếu chỉ cần nhìn thân thể thôi chưa chắc Bạch Tử Linh không phải một đại mỹ nhân đâu.

Băng cơ ngọc cốt thế này mà dung mạo nếu không ra gì đó chính là tội lỗi của tạo hóa!

Nàng đã từng nói với nguyên chủ rằng nàng muốn tháo đi lớp mặt nạ này để xem thử dung mạo ẩn dưới lớp khăn che mặt đó nhưng nguyên chủ lại nói là chưa đến lúc, làm ra bộ dạng thần thần bí bí khiến nàng dù có tò mò cũng phải kìm chế bản thân lại.

Cảm giác có một thứ gì đó dính vào da thịt và đang nóng dần lên, Bạch Tử Linh bèn đưa tay sờ sờ sau lưng, quả nhiên chỉ khi tắm nước nóng hình xăm này mới nổi lên, còn bình thường sẽ không xuất hiện, cho nên Thanh Nhi chăm sóc nàng từ nhỏ cũng không phát được.

Hoa bỉ ngạn màu đỏ còn được gọi là mạn châu sa hoa, là đóa hoa của hoàng tuyền...

Nàng không quá hiểu rõ về ngôn ngữ loài hoa nhưng ở một số quốc gia, mạn châu sa hoa không hề có ý nghĩa tốt lành mà ngược lại còn mang theo ý xấu.

Vì sao một đóa hoa như vậy lại được xăm trên người nguyên chủ chứ?

Rõ ràng thân phận của nguyên chủ đã được hé lộ thế nhưng Bạch Tử Linh lại cảm thấy rất nhiều thứ về nguyên chủ vẫn còn là một bí ẩn, có lẽ đây chỉ mới là bắt đầu.

Đúng rồi, trăng tròn lần này nàng sẽ hỏi nguyên chủ xem đối phương có biết gì về hình xăm này không, biết đâu sẽ có được manh mối gì đó.

“Tiểu thư, người tắm xong chưa?” Thanh Nhi không dám tùy tiện xong vào mà chỉ đứng bên ngoài hô.

Dạo gần đây tiểu thư không biết bị làm sao, mỗi lần tắm là không để cho nàng đi vào giúp chà lưng, trước kia cũng chẳng thấy tiểu thư ngại ngùng như vậy, chẳng lẽ bởi vì đã trưởng thành rồi nên bắt đầu cảm thấy e ngại?

“Thanh Nhi mang y phục cho người đây.”

“Được rồi, muội vào đi.” Bạch Tử Linh bước ra khỏi bồn tắm, lấy khăn quấn quanh thân thể, đi đến phía sau bình phong rồi mới lên tiếng.

Thanh Nhi đẩy cửa đi vào, thấy Bạch Tử Linh đang đứng phía sau bình phong thì bèn đến đưa y phục cho đối phương.

“Tiểu thư, người có mặc được không? Hay để Thanh Nhi mặc giúp người nhé?”

“Hả? Không cần đâu, ta tự mặc được mà.” Bạch Tử Linh không có thói quen người khác xem thân thể nàng, tuy nói thân thể này không phải của nàng nhưng linh hồn nàng trú ngự ở trong này, cho dù Thanh Nhi là nữ nhân nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.

“Được rồi.” Thanh Nhi cũng không cố chấp muốn giúp, nàng đi dọn dẹp phòng tắm một lượt, sau khi loay hoay một hồi thì Bạch Tử Linh cũng mặc xong y phục bước ra.

Bây giờ đã là buổi tối, Thanh Nhi cũng không có chuẩn bị y phục hoa lệ phức tạp giống với ngày thường mà chỉ chuẩn bị y phục đơn giản cho Bạch Tử Linh để nàng có thể nghỉ ngơi thoải mái.

“Thanh Nhi, muội không tắm à?” Thấy Thanh Nhi cùng nàng ra ngoài, Bạch Tử Linh nghi hoặc.

Thanh Nhi lắc đầu: “Không cần, sáng nay nô tì đã tắm rồi.”

Rời khỏi phòng tắm, hai người ai về phòng nấy, dạo này Thanh Nhi thường nhốt mình trong phòng, vừa luyện chế độc dược mà Lạc Hàm đã dạy đồng thời cũng dành thời gian học thêm trận pháp, Thanh Nhi cũng biết bản thân không có thiên phú như Lạc Hàm cùng Lạc Dư, chưa kể mười mấy năm qua nàng chưa từng đụng vào mấy thứ này, bây giờ phải cố gắng hết sức mới có thể theo kịp người khác.

Bạch Tử Linh chống cằm, tay không ngừng lật sách, tốc độ lật sách của nàng phải nói là nhanh đến kinh ngạc, giống như nàng chỉ nhìn qua mà không hề đọc nó vậy.

Thời gian hơn mười ngày, Lạc Dư liệu có thể chế ra giải dược trong khi không có bất kì manh mối gì về độc dược đã khống chế Tử Thất hay không?

Lạc Hàm từng nói Lạc Dư là thiên tài, hơn nữa đi theo Y Tiên nhiều năm như vậy, độc dược nàng gặp qua không ít, có lẽ sẽ chế ra được giải dược cho Tử Thất, thế nhưng Bạch Tử Linh vẫn có chút không yên tâm. Nàng không phải không tin vào Lạc Dư mà là không tin giải dược mà Thương Tiêu Minh cho Tử Thất là thật, bởi vì bản thân Tử Thất cũng chưa từng dùng thử, sở dĩ hắn có thể tin tưởng Thương Tiêu Minh là vì từng có một kẻ phản bội Tử gia đầu quân cho Thương Tiêu Minh, hắn ta cũng bị độc dược khống chế nhưng hiện tại vẫn còn sống nên Tử Thất mới tin tưởng Thương Tiêu Minh thật sự có cách giải độc trong người của mình nên mới bán tin tức cho Thương Tiêu Minh.

Câu chuyện mà Tử Thất kể có lẽ là sự thật, trong tay Thương Tiêu Minh thật sự có cách giải trừ độc dược khống chế tử sĩ của Tử gia, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa viên thuốc mà hắn đưa cho Tử Thất là giải dược.

Không biết được thành phần độc dược, dù là thiên tài Lạc Dư cũng rất khó khăn trong việc điều chế giải dược, giải dược trong tay Thương Tiêu Minh không đáng tin vậy thì chỉ còn... Tử gia.

Tử Thất cũng nhờ nàng giúp hắn cứu đám người Tử Nhất, không may mắn như hắn, đám người Tử Nhất chỉ là kẻ chết thay, vì muốn cứu hắn mà để bản thân bị bắt, hiện tại có lẽ đang bị Tử Sở tra tấn thừa sống thiếu chết.

Kết quả của kẻ phản bội, Bạch Tử Linh cũng rõ ràng.

Xem ra nàng phải đến Tử phủ một chuyến để tìm ra phương thuốc luyện chế độc dược khống chế tử sĩ của Tử gia, như vậy mới có thể giúp Lạc Dư nhanh chóng chế ra giải dược.

Về phần đám người Tử Nhất... nghĩ đến chuyện nàng gặp phải ở Nguyệt Mãn Lâu, bọn họ còn giúp Tử Chấn Khiêm bắt nàng lại.

Hừm, đành xem tâm tình vậy. Dù sao cứu người cũng không phải là sở trường của nàng.

À, mà Tử phủ ở đâu nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui