Thập Thất đi theo chủ tử lâu như vậy, đương nhiên đã hiểu ý của chủ tử.
Nàng vuốt ve gò má bị đánh sưng, lướt qua giữa đám phi tử đi thẳng đến trước mặt Trân phi, ánh mắt mọi người đều không tự giác cũng dõi theo nàng, muốn nhìn xem nha đầu này rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì.
Trân phi ưỡn ngực trừng mắt liếc Thập Thất, cho rằng nha đầu này cũng không dám làm gì mình, nào ngờ. . . . . .
Bốp ——
Bốp ——
Hai tiếng tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên giữa điện Kim Phượng đang không có một tiếng động.
Mọi người ngơ ngẩn, đều không tự giác nhíu mày.
Chỉ nhìn thấy hai gò má Trân phi sưng đỏ, ánh mắt phẫn hận nhìn trừng trừng Thập Thất.
Ánh mắt Thập Thất chuyên chú nhìn thẳng với nàng, đôi mắt sáng trong chớp chớp vài cái.
Nàng khẽ mỉm cười, hạ xuống bàn tay tự mình đánh đau buốt.
Oa oa oa. . . . . .
Tay nàng cũng bị đau nha!
Trân phi tức giận không thôi, gương mặt xinh đẹp sưng lên thật cao, đôi mắt phượng mang theo tức giận ngập trời nhìn chằm chằm vẻ cười vô tội của Thập Thất.
Nàng giơ lên một bàn tay thẳng hướng Thập Thất định giáng xuống, nhưng Nguyệt Trì Lạc vào lúc này đã kịp thời lên tiếng.
"Lại đánh, Trì Lạc không thể bảo đảm lần này chỉ muốn gân tay của ngươi."
Nàng nói chuyện nhạt nhẽo, thanh âm cũng mang theo làn điệu lười biếng uể oải, nhưng tay Trân phi lại bị ánh mắt hoàng hậu làm cho thẳng tắp cứng đơ.
Nguyệt Trì Lạc cũng không nhìn nàng, đôi môi cười mà như không cười, bí hiểm khó dò khiến người ta nhìn vào không hiểu, khuôn cách rất có phần giống hắc bang lão đại, nàng nhìn hoàng hậu nói: "Hoàng hậu nương nương, đồ Trì Lạc muốn chính là thứ này, tin rằng nương nương sẽ không nuốt lời."
Trân phi cùng ánh mắt của mọi người toàn bộ chuyển tới trên người hoàng hậu, hơn nữa ánh mắt Trân phi càng thêm sáng quắc nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu dùng tay áo che mặt, khi hạ xuống biểu cảm trên mặt vẫn là ung dung cao quý, nàng nhìn Nguyệt Trì Lạc nhẹ giọng nói: "Bổn cung nói đương nhiên sẽ giữ lời."
Nguyệt Trì Lạc ra vẻ thoải mái thở một hơi, đúng mực nói: "Vậy là tốt rồi."
"Thù này, Bổn cung nhớ kỹ, ngươi cũng đừng quá đắc ý, một ngày nào đó Bổn cung chắc chắn thu thập ngươi." Thấy hoàng hậu không có ý muốn giúp mình, Trân phi tự biết hiện tại có làm gì nữa cũng sẽ gây bất lợi ình, chỉ có thể vặn vẹo khuôn mặt nói qua loa cho có hình thức.
Nguyệt Trì Lạc nhún nhún vai, vẻ mặt không thèm để ý, "Trân phi nương nương, chuyện sau này, chúng ta ai cũng không nói chính xác được, đúng không?"
Về sau, về sau thì thế nào?