Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú


". . . Hả. . . . . ."
Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, ngay cả Tiêu Mặc cũng không biết, vậy nàng phải đợi bao lâu?
"Vậy. . . Để ta đi vào trước được không? Có chuyện gì ta thay ngươi chịu trách nhiệm?" Nguyệt Trì Lạc còn chớp chớp mắt vài cái, thử dò xét hỏi Tiêu Mặc.
Nàng sợ chờ đợi thêm nữa, chút kiên định mới vừa xuất hiện sẽ biến mất khi gặp mặt, bản thân nhịn không được sẽ quay đầu đi mất.
Suy cho cùng chuyện này phải nói như thế nào, nàng cũng thật rối rắm.
Tiêu Mặc lành lạnh liếc mắt nhìn nàng, vẫn im lặng!
"Này, cũng chưa chắc là sẽ xảy ra chuyện gì mà, vả lại, nếu có chuyện ta thay ngươi gánh vác vẫn không được sao?" Trán Nguyệt Trì Lạc nổi lên ba gạch đen, nàng đã thối lui một bước lớn như vậy, người này sao còn không có phản ứng?
"Vương Gia nói, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!" Tiêu Mặc ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, giọng nói đã lạnh thêm hai phần, Nguyệt Trì Lạc cố tình không thèm nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng đó của hắn.
"A Tuyết, A Tuyết. . . . . ." Không thèm đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Mặc, Nguyệt Trì Lạc cất giọng the thé hướng về phía thư phòng bắt đầu rống lên.
Không còn cách nào khác, Tiêu Mặc không cho nàng đi vào, nàng không muốn so chiêu với hắn để cho người ta biết chuyện nàng có võ công, chỉ có thể dùng chính là phương pháp nguyên thủy nhất.
"A Tuyết, mau ra đây. . . . . ."
"A Tuyết, Vương phủ cháy rồi. . . . . ."
"A Tuyết, ta muốn vào gặp ngươi!"
Mặc cho Nguyệt Trì Lạc kêu gào khàn cả giọng xuyên thủng cánh cửa kia, nhưng người ở bên trong cứ thế không có nửa điểm phản ứng, Tiêu Mặc cũng mặc kệ, tùy ý để nàng la hét ở cửa ra vào.
Thỉnh thoảng có nha hoàn thị vệ đi ngang qua, đều bị tiếng gào thét này của nàng làm cho hiếu kỳ bước tới.
Mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao, còn tưởng rằng Vương phủ đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa.
Tiêu Mặc nhíu lông mày, thấy mọi người bắt đầu dần dần xúm lại, đã có phần nổi giận: "Người có kêu vỡ cổ họng cũng vô dụng, Vương Gia căn bản không nghe được."
Nơi này được cách âm, nghe nói cũng không phải là loại tốt bình thường.
Lúc này Nguyệt Trì Lạc đã thật nổi giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, phóng to giọng nói rống lên: "Đông Phương Tuyết, ngươi là tên khốn kiếp! Nếu không ra, ta sẽ hưu ngươi!" Tình cảm gì cũng không có, lên mặt cái gì chứ?
Nguyệt Trì Lạc trong lòng khó chịu, siết chặt thứ gì đó trong lòng bàn tay, đó là một phong hưu thư, trước khi nàng tới cũng đã chuẩn bị sẵn cho Đông Phương Tuyết.
Hiện tại xem ra thật phải sử dụng đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui