Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú


Nhẹ rũ xuống mi mắt, che giấu thần sắc bi ai ở bên trong.
Nguyệt Trì Lạc nghe nói thế chỉ cười một tiếng, nhíu nhíu lông mày: "Thái tử phi nương nương, ngươi không trả lời làm sao biết chúng ta không tin? Với lại dù ta không tin, thì A Tuyết cùng phò mã cũng nên tin tưởng chứ? Bọn họ thật là tận mắt nhìn thấy đấy."
Giương môi cười cười, Nguyệt Trì Lạc nói tiếp: "Hay là trong lòng ngươi đã có kết luận rồi, vì vậy mà không tiện nói ra?" Lời nói kín đáo một chút là ngươi không tiện, nói khó nghe một chút chính là ngươi không dám.
"Bổn cung. . . . . ." Tống Chỉ Thi mím môi thoáng gợi lên ý cười lạnh, ngẩng đầu lên ánh mắt đảo qua Nguyệt Trì Lạc rồi bình tĩnh nhìn về phía Đông Phương Tuyết, ánh mắt quật cường, thần sắc ngạo nghễ: "Bổn cung tin tưởng Tứ Vương Gia sẽ trả cho Bổn cung một sự công bằng hợp lý."
Ẩn ý trong lời nói chính là để Đông Phương Tuyết đưa ra lựa chọn.

Nguyệt Trì Lạc hơi cười lạnh, hay ột Tống Chỉ Thi!
Đoạn tình xưa của Đông Phương Tuyết và Tống Chỉ Thi, thật cho rằng không có ai biết sao?
Thế nhưng, thần sắc Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết không hề gợn sóng, ánh mắt đang bắt đầu có chút phức tạp.
A Tuyết, hắn sẽ làm sao đây?
Tất cả mọi người đều im lặng nín thở, ánh mắt sáng quắc nhìn về hướng Đông Phương Tuyết.
Đông Phương Tuyết thu lại thần sắc nhu hòa trong mắt, ánh mắt thản nhiên lướt qua Tống Chỉ Thi, không nhìn thần sắc chờ mong của nàng, rũ xuống hàng lông mi vừa dài vừa dầy, giấu đi tất cả tâm tình trong mắt.

Im lặng là vàng, là ngầm thừa nhận hay là không thể nào nói ra miệng?
Tống Chỉ Thi tâm lạnh một nửa, nhưng trên mặt lại tràn ra ý cười rạng rỡ, cười rất đẹp, còn có chút thê lương.
Long Khuynh Anh cười một tiếng, có phần châm chọc, ánh mắt lại âm hiển hung ác khiến người sợ hãi không thôi: "Khuynh Anh cũng tận mắt nhìn thấy đó, thái tử phi cho rằng Khuynh Anh thì không thể cho Vương phi một cái công đạo sao?"
"Vậy phò mã muốn nói gì đây? Là vu oan Bổn cung mưu hại nàng ta sao?" Tống Chỉ Thi vươn một ngón tay chỉ thẳng vào vẻ mặt lạnh nhạt của Nguyệt Trì Lạc.
Đôi mắt hoa đào nhướng lên rồi híp lại, nhíu ra một đường cong quyến rũ mê hoặc lòng người, làn môi tự như máu của Long Khuynh Anh kèm theo ý cười nhạt mỉa mai: "Có phải vu oan hay không ở trong lòng mọi người đều hiểu rõ, dù ngươi có cực lực phủ nhận thì như thế nào?" Nói xong, nghiền ngẫm suy nghĩ liếc mắt nhìn Nguyệt Trì Lạc.
Nguyệt Trì Lạc nghênh đón ánh mắt nham hiểm của hắn, bất giác nhíu lại lông mày.
Người này, chẳng lẽ phát hiện ra cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận