Thanh âm vô cùng lạnh lẽo, lộ vẻ thê lương, bất thình lình phá tan sự yên tĩnh trên đường lớn.
Lam hồ cùng Thập Thất đều có hơi lắng nhìn nàng, Long Khuynh Anh ngược lại khoan thai tự đắc, ánh mắt nham hiểm.
Mắt đảo qua trong từng ánh mắt của bọn họ, có kinh hoảng, có lo lắng, Nguyệt Trì Lạc cười càng lớn tiếng hơn, cười đến nỗi đôi mắt mông lung đẫm lệ, cười đến run rẩy hết cả người.
Thì ra đối tượng luôn luôn bị lợi dụng cũng chỉ có nàng, chỉ có nàng!
Tất cả mọi người đều biết chân tướng, cũng chỉ có nàng vẫn ngu ngốc bị lừa gạt.
Tốt. . . . . . Thật tốt. . . . . .
Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . . . .
Thanh âm của người đó, lại không biết từ khi nào đã truyền tới.
Gần như vậy, lại xa thế kia.
Hắn nhẹ giọng gọi nàng: "A Lạc!"
Thanh âm rất nhẹ, ngàn vạn lưu luyến, còn kèm theo chút hốt hoảng.
Chùi đi nước mắt đọng nơi khóe mắt, Nguyệt Trì Lạc ngưng lại nụ cười, đối diện với đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của hắn, tầm mắt lướt qua một thân minh hoàng của hắn, đột nhiên toét miệng cười lộ ra tám chiếc răng sáng bóng loáng.
Sau đó, ngay lúc tất cả mọi người không đề phòng, nàng suy yếu tiến lên dùng lực nhấc tay.
Bốp —— Một cái tát đánh thẳng vào trên má phải hắn, xuống tay không hề lưu tình.
Thanh âm thanh thúy vang lên ở trên đường lớn, trên da thịt trắng muốt chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một vệt máu, đó là do móng tay cào.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, không thể tin được.
Không thể tin người con gái này lại có thể đánh cả Đế Vương vừa đăng cơ.
Mà chuyện càng làm ọi người không thể tin nữa chính là, tân hoàng đế chẳng những không tức giận, đôi mắt ngược lại sáng ngời, một phát ôm chầm lấy nữ tử đã đánh hắn, đôi mắt xinh đẹp màu tro lạnh đó lại thoáng qua tình ý nồng đậm, đây là chuyện gì đây?
Tất cả dân chúng đều mê mang, những người biết sự việc thì giống như không có chuyện gì đứng sang một bên xem kịch vui.
Đông Phương Tuyết ôm thật chặt Nguyệt Trì Lạc thì đang dùng sức giãy giụa, thanh âm có thể làm cho người ta có cứng rắn đến mấy cũng hóa mềm, nhẹ giọng vang lên ở bên tai nàng: "A Lạc A Lạc, có thể gặp nàng ở đây thật tốt, tha thứ cho ta, hãy tha thứ cho ta, không phải ta cố ý lợi dụng nàng, A Lạc A Lạc, thật xin lỗi. . . . . ."
"Đông Phương Tuyết! Bây giờ nói lời này, ngươi có cảm thấy quá ghê tởm hay không?" Nguyệt Trì Lạc phi hắn một cái, cố gắng dùng sức giãy giụa, thế nhưng thể lực nam nữ dù sao cũng có khác biệt rất lớn, hơn nữa trong người Nguyệt Trì Lạc lại đang suy yếu, thì càng không có tác dụng.