Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú


Đông Phương Tuyết, sự tin tưởng của ngươi, ta thật không tin nổi.
Nguyệt Trì Lạc cầm tay hắn lên chỉ vào ngực mình, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Tuyết, như hồ nước phẳng lặng không chút gợn sóng, thản nhiên cười một tiếng, không hề để ý tới hơi thở chán nản suy sụp của mình: "Đông Phương Tuyết, ở đây, kèm theo cả sự tin tưởng của ngươi và lòng của ta, đều chết hết rồi, chết ở trên vách núi đen đó, chết vào khoảnh khắc ngươi nhảy xuống vực."
Chết vào giây phút ngươi đã không chút lưu tình lợi dụng ta.
Chết vào giây phút ngươi bảo ta tin tưởng thế nào, lệ thuộc thế nào, nhưng lại không chút do dự phản bội ta.
Ngay cả lòng ta, cùng nhau chết rồi.
Nửa năm trôi qua, ngươi làm cái gì?

Nhìn ta đau buồn, nhìn ta vì ngươi mà đau lòng khổ sở, ngươi có cảm giác rất thành tựu phải không?
Nguyệt Trì Lạc cảm thấy rất buồn cười, muốn cười lên một tiếng, nhưng làm thế nào cũng cười không nổi.
Đông Phương Tuyết cũng khó chịu, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích từ đâu, chỉ cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
Nàng đau, hắn nhìn nàng đang trong khổ sở giãy giụa, bản thân làm sao có thể sống dễ chịu?
A Lạc, ta tổn thương lòng của nàng, nhưng sự tổn thương lòng này. . . .
Lòng ta cũng giống như nàng, nàng đau, ta nhìn nàng lại càng đau nhiều hơn.
"A Lạc, hãy tin ta một lần nữa, chỉ một lần thôi, có được không?" Đông Phương Tuyết kéo lại tay nàng, trước mặt công chúng, dưới ngàn vạn ánh mặt của mọi người, trên mặt mang theo hy vọng, cầu xin một nữ nhân tin tưởng.

Đôi mắt ngóng nhìn vào đáy mắt của nàng, nơi đó là cả một tấm lòng son, trong sáng vô tư để cho nàng thấy rõ được tình cảm của mình, thế nhưng. . . . . .
Nguyệt Trì Lạc dường như không có chuyện gì xảy ra dời đi ánh mắt: "Đông Phương Tuyết, ngươi biết không, có một số thứ, cả đời này, chỉ cần sai một lần là đủ rồi."
Một lần đã đau không muốn sống, ta như thế, lấy gì để tin tưởng ngươi lần nữa.
"Ta hiện tại, vẫn không thể tha thứ cho ngươi được." Ít nhất trước mắt là vậy.
Hơn nữa đáng chết chính là Nguyệt Trì Lạc phát hiện, bởi vì hắn còn sống, cho nên trong lòng nàng ngoài vài phần tức giận khổ sở nhưng lại thấy may mắn, may mắn vì hắn vẫn còn sống, may mắn vì hắn và nàng thở chung bầu không khí, chứ không phải là một thi thể chôn dưới mặt đất lạnh như băng, nghĩ đến đây, thật đúng là châm chọc mà.
Mỉa mai cười cười, Nguyệt Trì Lạc kiên quyết tách ra từng ngón tay của Đông Phương Tuyết, hắn nắm thật chặt, nàng gần như dùng hết toàn lực mới thành công mở ra, rồi sau đó dứt khoát xoay người bước đi trong ánh mắt kinh hãi của mọi người. . . . . .
"A Lạc!" Đông Phương Tuyết trầm giọng gọi lại nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận