Không để ý tới anh…….
Con mẹ nó, em sẽ mặc kệ, chẳng thèm quan tâm có phải anh đi ngoại tình hay không, có phải anh nuôi dưỡng phụ nữ khác ở bên ngoài hay không?. . . .
Không thương yêu hắn….
Mẹ nó, hơi đâu mà vì hắn phải chịu khổ sở, vì hắn đau lòng, vì hắn cơm nuốt không trôi chứ. . .
"Em biết em không nên nghi ngờ anh. . . .Nhưng em đã làm gì sai? Em chỉ sai ở chỗ . . . . Quá để ý anh mà thôi."
Nguyệt Trì Lạc cũng tự hỏi mình, cô đã sai ở chỗ nào?
Không!
Cô không hề sai. . . .
Là một người vợ, cô có quyền hoài nghi, có quyền ghen, có quyền hỏi tất cả mọi việc có liên quan đến chồng mình! (yehhhh…chính xác Lạc nhi à…)
Nếu như nói sai, vậy thì cô chỉ sai duy nhất ở chỗ chính là cô đã quá yêu Đông Phương Tuyết, yêu đến nỗi vì hắn mà cô đã trở nên mềm yếu, yêu đến nỗi vì hắn mà đánh mất đi nhân cách của mình!
Cô cũng chỉ chỉ là, quá yêu hắn. . . .
Đông Phương Tuyết vẫn im lặng lắng nghe, cho đến khi Nguyệt Trì Lạc nói dứt câu cuối cùng thì hắn cũng vẫn lặng im không nói gì, cứ lặng lẽ nhìn cô, trong đôi mắt màu tro lạnh là cả sự mệnh mông không rõ, nhìn vào có cảm giác như không hề thấy đáy.
Sau một hồi trầm mặc như cả một thế kỷ, hắn đột nhiên thở dài. . . .
Mang theo một chút bất đắc dĩ, còn có một chút châm chọc, nhưng châm chọc này không biết là sự châm chọc dành cho cô hay là dành ình!
Chỉ là, tiếng thở dài mang theo châm chọc kia rơi vào trong lòng Nguyệt Trì Lạc, lại mang tới chút không thoải mái cùng khó chịu. . . .
Đông Phương Tuyết nói: "Ra là vậy. . . .Chống chọi được với cuộc sống, chống chọi được với cái chết, nhưng không chọi được với một người phụ nữ."
"Tình cảm dành cho nhau nhiều năm như thế, yêu hoặc là được yêu, đều không bằng hai ba lời nói hoặc là một câu khiêu khích của người khác. . . ."
Giọng Đông Phương Tuyết nói chuyện rất thản nhiên, không hề có cảm xúc gì cũng không tỏ ra vẻ lạnh lùng, giống như chỉ đang thản nhiên kể lại một câu chuyện nào đó. Có điều sự bình tĩnh này khiến cho cho Nguyệt Trì Lạc có cảm giác như bị người ta tạt nước lạnh vào đầu.
Sự lạnh lẽo và hoảng loạn đó. . . . .
Trong giọng nói của Đông Phương Tuyết còn kèm theo chút cảm giác vô lực.
Hắn nói: "Nguyệt Trì Lạc, lần này, anh không có thất vọng gì về em cả mà là anh thất vọng với chính bản thân mình!"
Thất vọng!
Hắn thật vô cùng thất vọng!
Không thể phủ nhận, sự không tin tưởng của cô, lời chất vấn của cô, thậm chí những thứ hoài nghi buồn cười đó đều làm hắn cảm thấy thất vọng mà còn thất bại về mình!