Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú


Cặp mắt của Lệnh Hồ Ly giấu dưới cặp mắt kính vì cô gái đang nhăn mày mà nhíu lại.
Hắn bình thản ung dung nhận lấy túi đồ trên tay cô, miệng vẽ một nụ cười phóng đãng huýt sáo :"Tiểu A Trì, chẳng lẽ em. . . .Đang lo lắng cho anh?"
"Phải." Nguyệt Lạc Trì khẽ gật đầu.
Chân mày nhướng lên cặp mắt thâm thúy phát ra thứ ánh sáng vừa yêu nghiệt vừa lẳng lơ, Lệnh Hồ Ly che bên ngực bị thương cười đùa nói: "A Trì lo lắng cho anh như thế... Anh tình nguyện để người ta đánh mình bị thương nữa không hề gì.”
Nguyệt Trì Lạc hé miệng cười, thận trọng nói: "Anh muốn chết thì chết xa một chút, đừng làm phiền mắt em."
Hắn bĩu môi không nói, cũng rất phong độ mở cánh cửa xe bên ghế phụ ra.

Đợi Nguyệt Trì Lạc ngồi vào xong xuôi hắn mới đi về chỗ của mình.
Thắt dây an toàn, khởi động, nhấn ga.
Nhấn ga hết cỡ...
Xe xoay tròn 180 độ, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra một tiếng vang chói tai.
Nếu như không phải là Nguyệt Trì Lạc đủ bình tĩnh, đổi lại là người khác có lẽ lúc này đã sợ hãi hét ầm lên.
Nhìn lại Lệnh Hồ Ly, lúc này đây, hai tay hắn đặt ở trên tay lái, khóe mắt sáng quắc liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc, ngón tay như không có chuyện gì xảy ra đặt về vị trí cũ.
Nguyệt Trì Lạc nghiêng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Nhiệm vụ lần này rất khó giải quyết?"

Nếu không khó giải quyết, thanh niên này sao có thể bị thương như vậy?
Hắn hơi sững sờ, ngay sau đó cười to: "Bản thiếu gia ra tay, có việc gì mà không thể giải quyết được!”
Vừa nói xong, giọng hắn có chút thay đổi, “Chỉ là sau đó có chút phiền phức.”
Hàng lông mi khẽ run rẩy, thấy trên mặt Lệnh Hồ Ly cũng không có vẻ gì khác thường, Nguyệt Trì Lạc mới yên tâm.
Suy nghĩ một hồi cô mới bình tĩnh hỏi hắn: "Có cần em giúp anh một tay không? Hay là muốn tránh đi đâu đó?”
"Có thể tránh đi đâu? Tiểu A Trì, em nên biết, chỗ nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất.....Huống chi bọn họ đều không thể điều tra ra thân phận của anh, anh còn quang minh chính đại xuất hiện ở đây mà sợ cái gì, binh đến tướng chắn là được. Có điều. . . . Vào hai năm trước không phải em đã không còn để ý đến những chuyện này rồi sao?"
Thực sự có thể vì hắn mà tình nguyện trở lại nghề cũ sao?
Dù sao cũng là anh em đồng môn, tình cảm vẫn là gần gũi thân thiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận