Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Người đàn ông ngồi ở vị trí cao nhất, áo choàng trắng không nhiễm bụi, gương mặt như tuyết, dung nhập với ngọn lửa nóng bỏng. Vậy mà tư thế mờ ảo như vậy lại không giấu được hào quang tản ra khắp người, khiến người ta không thể không thần phục quỳ xuống.
Hắn chậm rãi mở miệng, hờ hững nói mấy chữ nặng tựa núi thái sơn.
Người này, rốt cuộc là ai?
Hắn là chủ nhân của nhà họ Nam Cung, là người tu đạo duy nhất của đại lục vô bi, hắn là người giúp Đông Phương Tuyết dùng cái giá cả giang sơn để đổi lấy một lần xuyên không.
Hắn chính là Nam Cung Dạ!
Ánh mắt điềm tĩnh của Nam Cung Tĩnh không giấu nổi gió to sóng lớn trong lòng: “Em thích hắn.”

Vẻ mặt Nam Cung Dạ âm trầm: “Tại sao lại thích hắn?"
"Em thích hắn. . . . . ." Dung nhan như thần tiên tuyệt thế, thích tính cách ngang ngược quyết đoán của hắn, thích khuôn mặt như vẽ của hắn, và quan trọng nhất, cô thích sự dịu dàng, thủy chung của hắn.
Trăm ngàn biến đổi, khuôn mặt u ám quay về phía Nam Cung Dạ, cuối cùng khẽ nói : "Em thích hắn, chỉ đơn giản là thích hắn, không liên quan đến những việc khác.”
Sắc mặt Nam Cung Dạ đen như đáy nồi, hàng mi khép hờ, ánh mắt nhìn thấu cả tâm can, hàng lông mày rậm rạp nhìn về phía Nam Cung Tĩnh với khí thế mạnh mẽ, áp suất thấp khiến cô dường như không thở nổi.
Trước khi Nam Cung Dạ mở miệng, cô kiên định nhìn thẳng vào hắn, không né tránh, nghiêm túc nói: “Nam Cung Dạ........ Dạ ca .........” Cổ họng nghẹn ngào, yếu ớt.

Nhưng ánh mắt cô nhìn về phía Nam Cung Dạ lại vô cùng kiên định, kiên định khiến hắn không thấy bất kỳ điểm khác thường gì: "Lần này, em nghiêm túc!"
Cô cứ nhìn hắn như vậy, môi mấp máy, vừa cố chấp lại quật cường.
Cô nhìn hắn, hắn khẽ nghiêng mặt, hình như khinh thường nhìn cô, tránh ánh mắt của cô.
Một vài sợi tóc màu đen rơi xuống gò má theo động tác của hắn, trắng và đen khắc sâu vào thị giác.
Từ góc độ này có thể thấy đôi mắt khép hờ của hắn dưới hàng lông mi nhưng không thể nào nhìn rõ vẻ mặt của hắn lúc này, bóng dáng cao lớn dưới ánh đèn lại lãnh đạm đến mức khiến người ta sinh ra ảo giác vô cùng cô đơn.
"Nhiều năm như vậy, duy lần này. . . . . ." Cô thật lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận