Đặc Công Hoàng Hâu 2

Chương17: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (17)
Cô cúi đầu im lặng không nói.
Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của hắn đều là ý cười giễu cợt, cười nhưng không hề có chút động tĩnh…
Bởi vì trên người đang có vết thương, sắc mặt của hắn bỗng chốc hơi tái nhợt, loại tái nhợt này có vẻ như được giấu ở dưới lớp sương mù, khiến người không phân biệt rõ thật giả.
Nhưng Nguyệt Trì Lạc vẫn đang cúi đầu vì thế không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn.
Giọng cô rất nhỏ, còn có chút lạc lỏng, “Em không phải loại người tin tưởng vào tình yêu, nhưng mà em vẫn muốn tin tưởng hắn….”
Người tin tưởng duy nhất trong lòng.
Nếu như trong cái thế giới này ngay cả Đông Phương Tuyết mà cũng không thể tin được, vậy thì còn ai có thể để cô trao gởi lòng tin một lần nữa?
Người thiếu niên nhìn cô, rất nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Nguyệt Trì Lạc nghi hoặc hỏi lại.
Hắn nhìn cô cười nhẹ, rất ngông cuồng rất kiêu ngạo.
Giọng nói cũng nhỏ đi: “Tại sao tin tưởng hắn?”
Không ai tin được, tại sao cô chỉ tin tưởng có mỗi mình hắn….Cô cười, trong mắt lóe lên tia ấm áp.
Cô trả lời: “Bởi vì…Hắn là Đông Phương Tuyết.”
Đúng!
Bởi vì hắn là Đông Phương Tuyết, dù cho cô có thể hoài nghi bất kỳ người nào nhưng vẫn không hiểu sao lại chỉ tin tưởng có mình hắn!
Cái loại tín nhiệm này, muốn tạo dựng được không dễ dàng gì.
Song phá hủy thì chỉ trong nháy mắt….
Cô không muốn tạo cho đôi bên có bất kỳ hiểu lầm nào nữa, hiểu lầm lẫn nhau sẽ đau đớn đến mức nào, cả đời chỉ một lần đã đủ rồi…
Nhiều hơn nữa không ai có thể chịu nổi!
Cuối cùng, Nguyệt Trì Lạc nhìn thẳng vào Lệnh Hồ Ly: “Anh biết không…”
Lệnh Hồ Ly thắc mắc hỏi: “Biết cái gì?”
Cô cười lạnh: “Anh có biết, trên đời này có rất nhiều người có thể tin hoặc là không thể tin, nhưng duy chỉ có anh là không thể tin.”
Người thiếu niên này, thay đổi rất nhanh.
Hắn làm bất cứ chuyện gì đều xem xét tâm tình, có lẽ trong một giây hắn nói yêu ai nào đó, thật sự là rất yêu, nhưng một giây kế tiếp, người đó có lẽ sẽ trở thành vật hi sinh của hắn, hoặc làm vật hi sinh ục đích nào đó…
Người như vậy, có thể tin tưởng duy nhất mà cũng tuyệt đối không thể tin tưởng!
Hắn bị dáng vẻ nghiêm túc này của cô chọc cười, nhưng nụ cười đó không hề đọng lại trong đáy mắt.
Chỉ nhẹ nhàng dừng lại nơi khóe miệng, trong ánh mắt chỉ đơn giản mang theo sự tò mò còn lại là mỉa mai châm chọc.
Cảm xúc cực đoan đó dung hợp lại thật hoàn mỹ.
Chương18: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (18)
Hoàn mỹ đến cô độc…
Hắn nhìn cô, trong giọng nói có vẻ như không được vui: “Tại sao anh không thể tin?”
Kèm theo cùng câu hỏi là tâm tình không vui, vẻ mặt oan uổng…
Chân thật mà khắc sâu!
Ý hắn muốn nói, cô hiểu được hắn sao….
Biết rõ hắn là người không thể tin sao….
Hắn đã từng làm gì khiến cho cô thất vọng sao….
Nhưng không hề nói ra những suy nghĩ đó, chỉ thể hiện bằng nụ cười mỉa mai.
Nguyệt Trì Lạc ngơ ngẩn nhìn lại hắn, tầm mắt hai nguời giao nhau trong không khí: “Người mà ngay cả bản thân mình cũng không tin tưởng được, tại sao phải bắt người khác tin mình đây….”
‘Ngay cả mình cũng không thể tin, dựa vào gì đòi hỏi sự tin tưởng của người khác’
Lời lẽ chua ngoa như thế, dường như chỉ trong chớp mắt đã khiến cho người thiếu niên trở nên luống cuống….
Song điều đó cũng chỉ là trong nháy mắt, giống như một loại ảo giác.
Người thiếu niên khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ nói: “Có thể tin hay không, phải thử thì mới biết được.”
Nguyệt Trì Lạc lắc lắc đầu trả lời: “Có một số thứ, không thể thử.”
‘Có một số thứ, không thể thử…’
Có một số thứ, quý giá đến mức cả đời cũng chỉ muốn dành ột người!
Người đó, cô đã tìm được.
Mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít nhất hắn đã từng xứng đáng nên được!
Chợt nghĩ ra điều gì đó, Nguyệt Trì Lạc nhìn tới Lệnh Hồ Ly nghiền ngẫm nở nụ cười.
“Nhìn anh em lại có thể cảm nhận được sâu sắc một câu nói cái gì mà đàn ông như tay chân còn phụ nữ thì như quần áo ấy!”
Không chỉ là cảm nhận, hơn nữa còn là thấu hiểu rất rõ.
Lệnh Hồ Ly có một thân phận khác. Đó là cậu ba nhà tài phiệt! (thường chỉ bọn cá mập, nhà tư bản lũng đoạn, trùm tài chính)
Đại khái là vào mấy năm trước, khi đó Nguyệt Trì Lạc kết thúc huấn luyện xong có tiếp nhận một nhiệm vụ, yêu cầu phải một mình tiếp cận thân phận của đối phương, sau đó chuẩn bị khi có điều kiện phải nhanh chóng giết chết đối phương ngay lập tức để hoàn thành nhiệm vụ.
Vì vậy cậu ba nhà tài phiệt đã trở thành bàn đạp có lực nhất.
Cũng là lúc Nguyệt Trì Lạc nhìn thấy trên người Lệnh Hồ Ly có cái thứ gọi là đàn ông như tay chân, phụ nữ như quần áo.
Mặc dù Lệnh Hồ Ly nam sinh nữ tướng, nhưng đó thực sự là một sắc đẹp tuyệt đỉnh, không hề làm ảnh hưởng đến sự mê luyến mà phụ nữ dành cho hắn….
Từ đó về sau, đối với cái loại công tử bột như Lệnh Hồ Ly này Nguyệt Trì Lạc tránh xa còn không kịp.
Lệnh Hồ Ly nghe nói vậy cũng lặng im không nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui