Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đông Phương Tuyết nghe nói vậy, biểu cảm trên mặt chợt tắt, yêu thương vuốt vuốt mái tóc bay tán loạn của nàng, tiểu sinh* nỉ non nói: "A Lạc, A Lạc, ta sẽ không để nàng đợi quá lâu . . . . . ." Rất nhỏ giọng nói mấy chữ, nói xong lời cuối cùng đã gần như không còn tiếng nữa. (*vai nam trẻ (trong hí khúc) kg tìm đc từ nào đồng nghĩa nên mình để nguyên)

Nguyệt Trì Lạc nhất thời bừng tỉnh tinh thần, trước khi lẩm bẩm có nghe được tên mình.

"A Tuyết, vừa rồi ngươi nói cái gì, ta không nghe rõ?" Nàng hỏi đầu cũng không ngẩng lên.

Hắn nhíu lên hàng lông mày như tranh vẽ, cười một tiếng mang theo đầy hương vị mê hoặc, nhẹ giọng nói: "Không có gì, ta nói ta đói bụng rồi."

Nguyệt Trì Lạc bất ngờ bị hắn mê hoặc làm cho ngẩn người, đã rất lâu không có nhìn thấy biểu cảm này của hắn, mà căn bản cũng không thấy được mấy lần, chỉ có trước lúc cưới từng thấy được biểu cảm đầy mê hoặc này, vì vậy trong lúc nhất thời nhìn thấy nên tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.

Nguyệt Trì Lạc liếc mắt nhìn hắn lần nữa, nhưng biểu tình kia đã không còn tồn tại.

Nguyệt Trì Lạc đột nhiên nở nụ cười, Đông Phương Tuyết thấy nàng cười, khóe miệng không kiềm được cũng giương giương lên.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới đại sảnh.

Ngay giữa đại sảnh để một cái bàn gỗ lim bát tiên, trên bàn bày biện nhiều thức ăn tinh xảo đẹp mắt.

Thức ăn vẫn đang từ từ bốc lên hơi nóng, từ xa Đông Phương Tuyết đã nghe được mùi thơm của thức ăn.

Nhìn người con gái trước mắt đang cười tươi như đóa hoa nhỏ, Đông Phương Tuyết khó hiểu nhíu nhíu mày, không lẽ là Vương phi của hắn làm sao?

Nghe nói, Vương phi của hắn bất kể là ở Nguyệt gia hay ở tại Vương phủ cái gì cũng không biết, là người lười biếng cái gì cũng không muốn làm.

Nhưng hiện tại, nàng có thể vì hắn mà rửa tay nấu cơm canh!

Suy nghĩ đến đây, thần sắc Đông Phương Tuyết có chút khó lường, hắn chăm chú nhướng lên lông mày, trong lúc nhất thời cảm thấy thật phức tạp.

Nhưng sự việc đó cũng chỉ là trong nháy mắt, biểu cảm lại quay trở về lúc ban đầu.

Hắn cầm lên đũa tùy tiện gắp một chút thức ăn bắt đầu thưởng thức, sau đó Nguyệt Trì Lạc thấy cổ họng hắn chuyển động nuốt xuống.

"Thế nào, không kém hơn đầu bếp Vương phủ chứ?" Nhìn vẻ mặt như đang hưởng thụ của hắn, mi mắt Nguyệt Trì Lạc nở rộ như hoa, đôi mắt cong cong cười thật tươi giống như nửa vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời.

Đông Phương Tuyết tiếp tục ăn thêm chút nữa rồi mới dừng lại, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Chẳng có gì đặc sắc, so với ngự trù trong cung còn kém xa."

Nguyệt Trì Lạc bất mãn trợn mắt liếc hắn một cái: "Được, vậy Vương Gia người đừng ăn nữa, ta lấy đi cho chó ăn còn không tốt hơn sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui