Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Cuộc sống bình thường nhạt nhẽo như hiện nay, có thật sẽ là thứ mà Đông Phương Tuyết thích không?

Nếu như hắn đã chán ghét muốn có người tình riêng ở bên ngoài, Nguyệt Trì Lạc cô thật ra cũng không đành lòng trách hắn….

Cô sợ cái gì, còn không phải sợ Đông Phương Tuyết chịu không nổi cuộc sống vô vị thế này ư, một người nếu như tâm không ổn định thì sẽ sa vào sự mệ hoặc của ai đó ngay.

Cô thấy khó chịu, cô không thoải mái, nhưng cũng không có cách nào khác….

"Đông Phương Tuyết, sự tin tưởng không phải chỉ nói một đôi lời ngoài miệng đơn giản như vậy, sao anh không tự nhìn lại xem mình đã làm những chuyện gì? Có câu ‘không có lửa thì làm sao có khói’, nếu thực sự không có chuyện này, vậy tại sao mỗi ngày anh được đăng lên đầu bài báo với người con gái đó?"

"Em thật sự rất muốn một lòng một dạ tin tưởng anh, nhưng là anh….Chính anh đã tự mình phá hủy đi sự tin tưởng của em….."

"Anh và người con gái khác được đăng lên báo trang đầu, tuy rằng ở phần sau cũng không có gì đáng nói, nhưng chuyện lần này chính anh đã đích thân bảo người ta giấu nhẹm nó đi. . . ."

"Điều này nói rõ cái gì? Anh đang lo lắng? Lo sợ em biết hay là bị chột dạ?"

"Còn để cho người con gái khác tới tìm em…. Đông Phương Tuyết, anh nói xem, những chuyện mà anh làm có chuyện nào có thể khiến cho em tin tưởng được không?"

Hắn không nên cười với người con gái đó, lại còn cười dịu dàng như vậy, hơn nữa Nguyệt Lạc Trì còn tận mắt nhìn thấy hắn cười với người con gái kia rất thân mật và ngọt ngào, chẳng lẽ đều là giả hay sao?

Còn có, cuộc điện thoại kia nữa…

Và cách xưng hô thân mật mà hắn dành cho người con gái đó…

Nếu như không phải vậy, thì tại sao hai người lại nói chuyện thân thiết đến thế chứ?

Đông Phương Tuyết thân mật với người con gái khác như vậy, bảo sao cô có thể không hiểu sai?

Nói xong Nguyệt Trì Lạc cắn cắn môi, giọng yếu dần đi: "A Tuyết, cuộc sống vô vị như thế này, có thật là điều mà anh muốn không?"

Đột nhiên không thể xác định được.

Vốn là một người đàn ông liếc mắt nhìn xuống chúng sinh.

Vốn là một vị Đế vương cai quản cả thiên hạ.

Vốn là một người không nhiễm chút bụi trần, nhưng vì bị lây nhiễm trong không gian thế tục này, mà hôm nay chỉ có thể cùng mình ẩn náu tại một thế giới phức tạp để sống những ngày nhạt nhẽo như nước.

Một người đàn ông tài hoa tuyệt đỉnh, phong độ điển trai như thế, cô thật có thể giữ chân được sao?

Nhớ đến chàng trai thường hay mặc một bộ quần áo màu trắng, đầu đội vương miện vàng, nhớ đến chàng trai chỉ cần vung bàn tay lên là có thể quyết định sinh tử của người khác, nhớ đến nốt Chu Sa diễm tuyệt ở giữa hai hàng lông mày, nghĩ tới những thứ này bỗng nhiên Nguyệt Trì Lạc cảm thấy rất khó chịu, trái tim cũng nhói lên vô cùng đau đớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui