Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Có lẽ hắn không nên đến đây?

Vốn không thuộc về mình, hà tất gì phải cưỡng cầu?

Thật ra có lúc nhìn lại mọi thứ trên cái thế giới này, Nguyệt Trì Lạc bất chợt nhận ra nó thật mới lạ.

Giống như từ trước tới nay mình chưa bao giờ thuộc về nơi này.

A Dạ và ông nội đã không còn ở đây.

Nếu như về sau cũng không có A Tuyết nữa, cô thực sự hoài nghi không biết mình sẽ sống như thế nào?

Ở tại nơi này đã 20 năm, ngoại trừ căn phòng nhỏ của ông nội ra, trong cái thế giới mà chỉ có xi măng cốt thép này lại không có một chút gì để cô thấy lưu luyến.

Thật đáng buồn cỡ nào? Nực cười cỡ nào?

Ngoài hai người thân nhất ấy ra, toàn bộ ký ức đều là một màu đen tối cùng đẫm máu, mỗi ngày không phải là huấn luyện thì là ám sát, ngày qua ngày cuộc sống không thấy ánh mặt trời.

Mơ ước có được cuộc sống yên tĩnh đó chỉ là một hi vọng quá xa vời.

Nếu như ở tại cái thời cổ đại kia, nếu như A Tuyết muốn cưới vợ bé có lẽ cô sẽ nhập gia tùy tục mà chấp nhận điều đó?

Nói cho cùng, ngày ngày cứ trông chừng một người như thế sẽ cảm thấy lòng luôn bất an, cũng sẽ rất mệt mỏi....

Nguyệt Trì Lạc cô không phải là sắt đá, mặc dù trái tim kiên cường như sắt nhưng ở sâu tận nơi nào đó trong tim vẫn sẽ có có một chỗ mềm yếu.

Có lẽ đã trải qua quá nhiều tối tăm, trái tim này càng thêm nhạy cảm mềm yếu.

Chỉ khi con người bị trải qua nỗi mất mát rồi bỗng nhiên nhận được sự ấm áp thì mới biết trân trọng những gì mình đang có.

Tính độc chiếm không muốn buông tay sẽ càng gia tăng…..

Lại càng thêm bất an…..

A Tuyết A Tuyết.....

Nếu như lúc này vẫn còn đang ở cái thời cổ đại kia thì hắn sẽ làm như thế nào?

Khuôn mặt cô không hề có tí cảm xúc nào. Nhưng trong đôi mắt quật cường lúc này lại mang theo chút thê lương mờ mịt, cuối cùng đã bán đứng sự bình tĩnh mà cô đang cố gắng ngụy trang.

Trông thấy cảm xúc lần lượt thay đổi trên khuôn mặt Nguyệt Trì Lạc, lòng Đông Phương Tuyết chợt run lên.

Nhìn thần sắc từ bất an đến hoang mang rồi cuối cùng rơi vào tuyệt vọng của cô, hắn bỗng cảm thấy như có ai cầm dao liên tục cứa vào trái tim mình.

Đau đớn này nối tiếp đau đớn kia, đau đến nỗi gặm nhắm nhói buốt cả trái tim hắn.

Tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ như thế….

Mệt mỏi cùng cam chịu số phận như thế….

Nguyệt Trì Lạc cô là người người quật cường và kiêu ngạo cỡ nào, sao có thể cúi đầu chấp nhận số phận?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui