“Chơi, ở lầu hai, đi thôi!” Bốn người trực tiếp lên lầu hai.
Lầu hai chính là một sòng bạc lớn.
Mộc Nghiên vỗ vỗ ngực bát ca nói: “Hề, ca huynh mang theo bao nhiêu bạc?”
“Huynh chỉ mang theo ba trăm lượng.” Mộc Ngạo Địch đem túi tiền móc ra, đưa đến trong tay Mộc Nghiên.
Mộc Nghiên đếm ngân lượng trong tay, ừ, ba trăm lượng được rồi.
“Đi, tiểu gia ta cho các người thắng tiền.” Mộc Nghiên mang theo ba người trực tiếp hướng chỗ đổ đại tiểu đi đến.
Mộc Nghiên ngẩng đầu hai chân bắt chéo, ngồi ở trên ghế, trong tay chiết phiến phần phật tản ra, chậc chậc công tử ta phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong bộ dạng nam tính mị lực mười phần!!
“Đặt đặt, đặt tài đặt xỉu, đặt xong bỏ tay ra…”
Nhà cái là một gã thanh niên cao to khoảng hai mươi tuổi vừa nói trong tay vừa nhanh chóng lắc lắc xúc xắc.
Phịch một cái, Mộc Nghiên trực tiếp đem ba trăm lượng phóng tới bên xỉu, Mộc Ngạo Địch khéo mắt co rút một cái, tiểu muội ơi, muội có biết đổ không vậy? Ca ca huynh chỉ đưa theo ba trăm lượng thôi, muội cũng quá thẳng tay rồi một lần đã ném hết.
Ngoài trừ Mộc Nghiên, người khác đều đặt tài…
Mộc Ngạo Địch rất muốn đem bạc phóng tới bên tài, thế nhưng, đặt không rời tay nghĩ đổi cũng không thể đổi.
Mộc Nghiên y phục một bộ dáng nhị thế tổ*, không nhìn tới ánh mắt của những người đó, phe phẩy chiết phiến.
(*Nhị thế tổ: đời thứ hai, chỉ có ngồi hưởng công lao của cha mẹ thôi. )
“Xỉu…” Nhà cái chậm chạp nói ra.
“Oa ha, thắng rồi…” Mộc Ngạo Địch kích động kêu lên một tiếng, thì ra tiểu muội thật sự có tài.
Sau khi Mộc Nghiên liên tục thắng, một bàn người này đến thế nhưng càng ngày càng nhiều, thần tài, theo vị tiểu công tử này còn lo không thắng bạc sao?
Trước mặt Mộc Nghiên đã biến thành một tòa núi nhỏ, bên cạnh ba người Tiểu Phượng, Thi Thi, Mộc Ngạo Địch mỗi người tay ôm một đống, oa ha ha, ngày hôm nay phát tài a.
Nhà cái đã khóc không ra nước mắt, Mộc Nghiên gần như là mỗi một ván đều toàn bộ bỏ lên, bỏ càng nhiều nhà cái mất càng nhiều, rất nhiều người biết này tiểu công tử vận may tốt, đều theo hắn đặt, bồi (trả tiền) chết người.
“Chưởng quầy, lầu hai bàn số 6 tiểu tử kia đã thắng chúng ra một vạn lượng.” Một gã sai vặt chạy lên lầu 7 báo cáo thượng cấp.
“Tra được hắn gian lận không?” Một vị lão giả nói.
“Cái này, không có, chúng ta ở bên người hắn, một chút cũng không thấy hắn có điểm gì mờ ám, hơn nữa…” Gã sai vặt xoa trán mồ hôi, càng lau càng nhiều.
“Nói.”
“Hơn nữa hắn đi cùng Bát công tử Mộc gia!” Mộc gia, hôm qua mới ở trong thành khiêu khích hoàng thất.
“Tiếp tục quan sát, ta đi báo cho tả hộ pháp.”
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi xuống dưới.” Gã sai vặt vội vàng lui ra, sau đó nhanh như chớp chạy xuống dưới lầu.
Mộc Nghiên an vị ở trên ghế vẫn không nhúc nhích, riêng nhà cái đã thay đổi mười mấy người, mỗi một người đi xuống đều là sắc mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi.
Đường Thi Thi cùng Tiểu Phượng chắc đã ôm bạc lên lầu bốn ăn mỹ thực rồi, hiện tại chỉ còn lại hai người Mộc Nghiên cùng Mộc Ngạo Địch.
Mộc Ngạo Địch ôm bạc theo Mộc Nghiên cùng nhau hạ tiền đặt cược, bạc trắng, hề hề còn nói sao? Đương nhiên là của hắn.
Ánh mắt dân cờ bạc kia nhìn Mộc Nghiên tất cả đều là sùng bái, thần, đây là đổ thần!!!
Từ lúc bước vào ‘Phẩm Khách Lâu’ này, Mộc Nghiên thần thức cũng đã mở ra, tán ra khắp toàn bộ ‘Phẩm Khách Lâu’.
Nơi này tu vi huyền khí có cấp 4, cấp 5, cấp 6.
Mộc Nghiên càng đổ càng lợi hại, chính là vì làm cho này ông chủ sau màn của ‘Phẩm Khách Lâu’ chú ý, nàng muốn biết ai là chủ ở đây.
Bất quá có vẻ là nàng thắng tiền quá ít đi, còn chưa có thể làm cho ông chủ sau màn ra mặt.
“Chính là hắn?” Một hắc y nam tử đứng ở hành lang lầu 7, nhìn bàn 6 lầu hai, nam nhân thần thức tại trên người nọ quét qua một vòng, phát hiện ở bàn 6 người nọ tu vi huyền khí chỉ có ba cấp mà thôi.
Chưởng quầy cúi đầu nói: “Đúng vậy tả hộ pháp, người nọ tiến vào không đến hai canh giờ cũng đã thắng một trăm vạn lượng.” Hắn toát mồ hôi, thời gian ngắn như thế liền thắng nhiều như vậy, nếu như thời gian dài tiếp tục vậy chúng ta đều không cần làm.
Tả hộ pháp đang nghe đến hai canh giờ một trăm vạn lượng thì khóe miệng co rút một chút, thân ảnh liền từ lầu 7 bay xuống lầu 2.
Nhà cái giống như thấy cứu tinh giống nhau, quay qua tả hộ pháp hành lễ, liền giống như giải thoát lui xuống.
Mộc Nghiên nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt, một thân hắc y, trong tay ôm một thanh kiếm, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, môi mỏng, đen như mực, vóc người thẳng tắp đứng ở vị trí nhà cái.
Hắn tay tại trên bàn vỗ, xúc xắc liền tự động bay lên, ở tại không trung quay cuồng một chút cũng không có rơi xuống, sau đó ba một tiếng hạ xuống.
Toàn bộ quá trình, kia cả đám dân cờ bạc đều nín thở, biết tả hộ pháp ‘Phẩm Khách Lâu’ tự mình lên sân khấu cả đám cũng không dám đặt, bọn họ thắng rất nhiều bạc, nếu như tiếp tục đặt thì bọn họ đặt sẽ không là bạc mà là mệnh.
Tả hộ pháp vẫn chú ý nhất cử nhất động của thiếu niên trước mặt này, sau khi xác định hắn không có ngầm giở trò mờ ám chờ hắn đặt.
Mộc Nghiên cười cười, người này có chút bản lĩnh, lại có thể là huyền khí cấp 5 trung kỳ, không tệ không tệ!!!
Thế nhưng phải để nam nhân thất vọng rồi, lúc «Phi thiên độn địa công» đột phá tầng thứ nhất Mộc Nghiên nhận được chỗ tốt chính là có thể nhìn thấu, mặc kệ vật gì, chỉ cần nàng muốn nhìn, ở trước mặt nàng đều là trong suốt.
Trực tiếp đem núi bạc trước mặt đổ lên đại, Mộc Ngạo Địch cũng theo đặt lên đại, hiện tại Mộc Nghiên ở trong lòng Mộc Ngạo Địch chính là thần tài!