Mộc Nghiên từ đầu tới cuối tựa như con ruồi, ở bên tai Ngục Viêm Thương chít chít động động, làm cho hắn tâm thần không yên, vừa rồi mới có thể bị Phi Khê Trần hỗn đản kia đánh trúng, bị người đánh hắn rất không dễ chịu, trước đây cùng Phi Khê Trần so chiêu hắn chưa từng bị thượng qua, lần này đều bởi vì… thối lưu manh chết tiệt này.
Nhìn Ngục Viêm Thương bị thương Mộc Nghiên hướng hắn cười đắc ý, hừ hừ cô nãi nãi (bà) nhiễu loạn ngươi tâm trí, mở miệng giết người, bà cô này trong đám sát thủ cảnh giới cao nhất a a a…
“Ngươi thối lưu manh này đóng cái miệng quạ đen của ngươi lại.” Ngục Viêm Thương ẩn nhẫn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộc Nghiên phe phẩy quạt: “Để Đại Gia ta câm miệng rất đơn giản, buổi tối nhớ kỹ đem bạc đưa đến Mộc phủ, nhớ kỹ phải là bạc trắng, không được ngân phiếu, uhm ta trước chính là năm trăm vạn lượng, hơn nữa ngươi thua năm trăm vạn lượng như vậy chính là một nghìn vạn lượng, nhớ kỹ một chút cũng không thể ít hơn. Còn nữa ngươi nợ ta ba chuyện.” Mộc Nghiên nắm tay Phi Khê Trần rời đi.
Phanh…
Sau khi hai người rời đi Ngục Viêm Thương tức giận đến đem toàn bộ bàn ghế xung quanh đập nát, không phải là hắn không có tiền, mà là hắn không cam lòng liền như thế bại bởi một tên bại hoại, thật đáng giận, cũng không biết thối lưu manh này muốn hắn làm chuyện gì?
Buổi tối quả nhiên Ngục Viêm Thương rất giữ chữ tín làm cho người mang một nghìn vạn lượng bạc đến Mộc Phủ.
“Lão, lão gia, bên ngoài có người đưa bạc tới…”
“Bạc? Đưa bạc? Quản gia ngươi già hồ đồ à?” Mộc lão gia tử vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, uống trà.
“Lão gia, là thật, một nghìn vạn lượng, người nọ nói tiểu thiếu gia ở ‘Phầm Khách Lâu’ thắng.” Lão quản gia xoa mồ hôi, ai ya, vị thiếu gia này lợi hại như vậy? Thắng nhiều như thế?
Phụt… Lão gia tử một miếng nước trà phun ra ‘khụ khụ’… sửa sang lại một chút y phục sau đó dứng dậy: “Con bà nó, vậy còn không mau làm cho người ta đưa vào, bạc nhà mình kiếm được an tâm thu vào.”
“Dạ, dạ!” Lão quản gua nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài, lệnh thị vệ đem bạc khiêng vào.
Mộc phủ già trẻ toàn bộ vây quanh phòng khách, lão gia tử nhìn tám tôn tử: “Các ngươi ai thắng bạc?”
Lắc đầu, bọn họ không đánh, bởi vì mười lần đánh thì mười lần đều thua.
Bỗng nhiên Mộc Ngạo Địch vỗ ót, vọt tới bên cái rương đầy bạc chậc chậc nói: “Tiểu muội thật lợi hại, con cùng Thi Thi còn có Tiểu Phượng bọn con chia mỗi người vài vạn lượng ở đây còn có một nghìn vạn lượng trời ạ tiểu muội là đổ thần.”
Theo Mộc Ngạo Địch nói, mọi người một tiếng bạo rống: “Ngươi nói những cái này là Nghiên Nhi thắng? Nhưng lại không chỉ có từng đó?”
“Vâng ạ, ngày hôm nay con mang tiểu muội đi qua…” Mộc Ngạo Địch lưu loát nói ra, tiếp đó bỗng cảm thấy sau lưng lạnh cả người, nhìn cả nhà đều nổi giận nhìn mình, hắn rụt rụt cổ, hắn này không phải là tìm đánh sao? Mang chuyện đưa tiểu muội đi đánh bạc nói ra, đây là làm hư tiểu muội, bất quá có vẻ như là tiểu muội làm hư hắn, hắn rất trong sạch.
Không đợi mọi người phát hỏa, Mộc Ngạo Địch khoe ra khuôn mặt tuấn tú: “Con đi chạy 50 vòng.” A oa… Hắn làm sao đáng thương như vậy? Buổi tối còn phải chạy bộ…
“Vậy còn không đi?” Lão gia tử trừng mắt, Mộc Ngạo Địch nhanh như chớp biến mất.
Mai phủ.
Nói đến Mai phủ, Mộc Nghiên mới phát hiện mình vẫn là lần đầu tiên đến.
Được vây giữa trạng thái độn thuật «Phi thiên độn địa công» Mộc Nghiên lúc này chính là nghênh ngang bước tại trong viện Mai phủ.
Bên tai nghe hạ nhân đi qua nói, Mộc Nghiên thu được tin hay chính là Mai Lệnh Dương lão già kia bị nàng đánh đến bây giờ vẫn nằm trên giường, tìm đại phu đã không dưới trăm người, đều thúc thủ vô sách. (bó tay)
Mộc Nghiên cười hì hì, chính nàng hạ thủ có bao nhiêu nặng nàng rõ ràng nhất bất quá, muốn sống? Đã không có khả năng, nếu không phải vì tìm chứng cớ Mai phủ lúc này đã không có khả năng còn có một cái sinh mệnh tồn tại.
Theo tiếng hô lớn bên kia phát đến, rất nhanh Mộc Nghiên đã đi đến Mai Lệnh Dương sân.
Không tiếng động vào phòng Mai Lệnh Dương, phát hiện trong phòng có ba nữ nhân một nam nhân.
Không cần phải nói Mộc Nghiên đã biết nữ nhân kia hẳn là Mai Lệnh Dương lão bà, hai người khác chính là Mai Tinh Tinh cùng Mai Thiên Thiên, bất quá trong đó có một người vì sao che mặt? Còn lại nam nhân kia hẳn là con trai hắn.
“Cha, người không phải nói Mộc gia lần này chết chắc rồi sao? Vì sao bọn họ ngược lại không chết? Mà người nhưng lại bị thương nặng như vậy? Mối thù của nữ nhi báo không được sao?” Mai Tinh Tinh oán hận hỏi.
Thù? Mai Tinh Tinh cùng gia đình mình có thù hằn? Hẳn là mình cùng nàng có thù? Mộc Nghiên nghĩ đến mười năm trước bị Mai Tinh Tinh nữ nhân này ột cái tát tay liền ngứa, đã đến lúc đòi lại rồi.
“Chết, ai nói bọn họ không chết? Hừ, chỉ là kéo dài mà thôi, chờ lão phu ta thân thể tốt rồi ta nhất định tiêu diệt Mộc gia còn có người phía sau kia, cho dù là một con vật của Mộc gia cũng không tha.” Trên giường Mai Lệnh Dương thân thể yếu ớt, thế nhưng nói ra cũng âm trầm không gì sánh được.
Mộc Nghiên bỗng nhiên đi vào, đi tới trước mặt Mai Tinh Tinh, Mai Tinh Tinh mang chính là một chiếc sa (mỏng) khăn màu đen, Mộc Nghiên hai mắt định thần, nhìn thấu…
Khi thấy Mai Tinh Tinh khuôn mặt kia thì nói thật tim nàng run rẩy một chút, mẹ ơi này khuôn mặt làm sao hủy dung?
Bất quá người kia cũng không tránh khỏi quá tài lại ở trên mặt nàng ta dùng đao khắc một con rùa, Mộc Nghiên có thể nhìn ra được người nọ ở lúc khắc lên mặt Mai Tinh Tinh có dùng nước thuốc, mặc kệ dùng linh dược gì Mai Tinh Tinh vết tích trên mặt đều không thể xóa được....