“Ha hả, gia gia đây là tôn nhi hiếu kính các người…” Mộc Nghiên thần bí hề hề nói.
Bàn đá trước mặt bày đầy chén, Mộc Nghiên một tay mở bình ra, nhất thời một cỗ hương rượu nồng nặc xông vào mũi.
Mọi người đều nhắm mắt lại cảm thụ hương rượu xung quanh, thơm, thật thơm, này còn không có uống đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Rượu không say người người tự say a.” Lão gia tử vuốt vuốt râu , miệng lẩm bẩm nói.
Mộc Nghiên ngã ỗi người một chén.” Đến, nếm thử.”
Lão gia tử, lão cha Mộc Nghiên, hai vi thúc thúc, tám vị ca ca nhìn chén rượu trước mắt đều vươn tay, đầu tiên là ngửi sau đó khẽ đưa lên miệng nhấp thử, mọi người chỉ cảm thấy một cỗ sảng khoái truyền khắp thân thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Mộc Nghiên hài lòng nở nụ cười, này rượu cường độ mạnh có thể so với Huyết tinh mã lệ ( Mary) *, uống trên ba chén lập tức người thần chí không rõ, uống càng nhiều? Kia sẽ không biết ngủ đến lúc nào. (* chắc là chỉ 1 loại rượu mạnh)
Mộc Chiến Hối đột nhiên mở to mắt, trong mắt thần quang nổi lên :”Hảo tửu, hảo tửu a!!”
“Nghiên nhi này rượu là ngươi nhưỡng (ủ)? Uống rất ngon.”
“Cháu ngoan, gia gia ta còn là lần đầu tiên uống đến rượu tốt như vậy a, liền ngay cả rượu ngon hoàng cung cũng không bằng rượu của cháu a”
“Tiểu muội, này so với rượu mua ngoài uống tốt hơn, hảo uống, thật hảo uống.”
Nhìn mọi người thích như vậy, Mộc Nghiên híp mắt :”Hì hì, hảo uống sao? Hảo uống các ngươi liền uống nhiều chút!”
Mọi người đều đỏ mắt nhìn rượu ngon Mộc Nghiên ôm trong tay, cả đám nuốt nước miếng.
Mộc Nghiên bật cười, đón lấy ánh mắt mọi người bắt đầu điều chế rượu, vò rượu ở trên tay nàng giống như có sinh mệnh giống nhau, lay động khiến mọi người choáng mắt!!
Sau khi điều chế xong, Mộc Nghiên len lén ôm một tiểu bình chuồn ra sân.
Đi tới khu dân thường, Mộc Nghiên đi vào một tòa biệt viện đổ nát.
Đi vào sau khi quẹo mấy vòng, Mộc Nghiên chạy tới chỗ trong cùng.
Mộc Nghiên nhấc chân giẫm ba cái lên một khối gạch …Chỉ thấy sàn nhà dưới chân Mộc Nghiên dĩ nhiên mở ra…
Thân thể chợt lóe, Mộc Nghiên đã đi vào địa đạo…
Này địa đạo rất tối, thế nhưng ở trong mắt Mộc Nghiên giống như là đi ở dưới ánh mặt trời giống nhau, không chút nào bị ảnh hưởng.
Trước mắt xuất hiện tia sáng, Mộc Nghiên rất nhanh đi ra thông đạo ngầm.
Trước mắt là một sân huấn luyện lớn, ít nhất có thể chứa trên vạn người.
Bên trong thanh âm huấn luyện ầm ầm liên tục, Mộc Nghiên chân bước không ngừng, trực tiếp đi qua mấy hành lang gấp khúc , thư phòng Phi Khê Trần đã xuất hiện trước mắt.
Ở đây chính là Vô Cực Môn tổ chức của Phi Khê Trần , thượng thiên vô lộ, nhập địa vô môn (lên trời không đường, xuống đất không cửa)
Phi Khê Trần tiếp nhận tổ chức ám sát của ngoại công hắn, nơi này đã trải qua vài đại chưởng môn Vô Cực Môn cải tạo.
Phi Khê Trần liền mang theo Mộc Nghiên đến một lần, Mộc Nghiên cũng đã đem nơi này nhớ kỹ càng.
Trong thư phòng, Phi Khê Trần đang quở mắng thuộc hạ làm việc bất lợi , Mộc Nghiên ôm bình rượu tà dựa trên cây cột chờ Phi Khê Trần giáo huấn người xong mới đi vào.
Nghe ra được Phi Khê Trần rất tức giận, bởi vì giọng nói hắn luôn ôn hòa lúc này âm trầm không gì sánh được khiến người ta đáy lòng run rẩy.
Cửa mở, bốn thiếu niên từ bên trong đi ra, mỗi người trên mặt đều là một mảnh tử tịch ( chết lặng, cứng ngắc ???)ánh mắt băng lãnh hướng Mộc Nghiên bắn ra, sau khi thấy là Mộc Nghiên thì băng lãnh tán đi, hướng Mộc Nghiên sử một cái ánh mắt ý bảo Mộc Nghiên người bên trong đang phát hỏa, Mộc Nghiên cười gật đầu, bốn người liền rời đi làm chuyện mà Phi Khê Trần phân phó.
“Chậc chậc, ngày hôm nay thật nóng, ta phát hiện nơi này của ngươi rất thích hợp nghỉ mát.” Mộc Nghiên đi vào, trong phòng Phi Khê Trần hàn khí tràn ngập bốn phía.
Phi Khê Trần rất nhanh thu liễm khí tức quanh thân, vừa rồi cái kia mặt lạnh diêm vương đã tiêu thất không thấy, mà thay vào đó chính là ưu nhã cao quý.
“Chậc chậc, tốc độ thật nhanh.”Mộc Nghiên đem bình đặt trên bàn, khí tức trong phòng chỉ chớp mắt liền biến mất, nàng biết nguyên nhân là Phi Khê Trần.
“A, nàng nha đầu này.” Phi Khê Trần lắc đầu cười khổ.
“Ta nhìn ngươi làm việc cực khổ , ừm, liền đến khao khao ngươi.” Mộc Nghiên một tay mở bình, nhất thời hương khí tràn ngập không khí, mang theo một cỗ mùi thơm thanh nhã tràn ngập trong phòng.
Phi Khê Trần kìm lòng không được nhắm mắt lại, hưởng thụ cỗ hương vị này, liền biết mùi vị này chính là rượu cực phẩm a.
“Này rượu nàng nhưỡng?”
Mộc Nghiên nhảy một cái, ngồi ở trên bàn trước mặt Phi Khê Trần, thân thể cúi xuống hướng Phi Khê Trần thổi khí, quả nhiên thấy Phi Khê Trần mở mắt ra, nàng phát hiện nàng rất thích chọc ghẹo Phi đại mỹ nhân a.
“Hắc hắc, phải nói là cô nương ta chính tay điều chế.”
Mộc Nghiên cấp Phi Khê Trần ngã một chén, tay nâng chén rượu trực tiếp đưa tới bên môi Phi Khê Trần, Mộc Nghiên ý tứ rất rõ ràng muốn uy hắn uống.
Phi Khê Trần cười cười, há miệng khẽ nhấp một ngụm nhỏ, hầu kết chuyển động vài cái, khóe miệng tràn ra một giọt.
Bộ dạng như vậy, chậc chậc, Mộc Nghiên nhìn thấy nuốt nuốt nước miếng, yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, một động tác tùy ý cũng đều tràn ngập dụ hoặc .
Một dòng nước ấm đặc biệt xuyên qua cổ họng, theo dòng nước ấm tiến nhập vào cơ thể, nhất thời cả người cũng thư thái hơn, cảm giác toàn thân khẽ phiêu phiêu, áp lực gì cũng không còn, Phi Khê Trần hiểu được rượu này quả nhiên không giống các loại rượu khác, đem những mệt nhọc nhiều ngày qua của hắn đều giũ hết.
Bên tai nghe tiếng Mộc Nghiên nuốt nước miếng, Phi Khê Trần khẽ cong khóe miệng,đưa tay cầm lấy cái chén bên trong còn dư rượu uống một hơi cạn sạch, một tay chế trụ đầu Mộc Nghiên, hướng môi anh đào hôn lên.
Hương rượu thơm mát phát ra từ giữa môi hai người, một người ngồi trên bàn, một người ngồi trên ghế, thời gian dường như dừng lại, hình thành một bức tranh vô cùng hài hòa.
Mộc Nghiên từ căn cứ huấn luyện đi ra đã là buổi chiều.