“Ngươi định làm như thế nào?” Mộc Nghiên lựa chọn bàng quang, đây là chuyện của Mộ Uyên Nhiễm, mà Mộc Nghiên cũng đáp ứng Mộ Uyên Nhiễm sẽ không ra tay, để chính nàng tự giải quyết.
“Hắc…” Mộ Uyên Nhiễm khuôn mặt xinh đẹp lộ ra tươi cười ác ma, môi anh đào khẽ mở :”Gậy ông đập lưng ông….”
Mộc Nghiên cười khanh khách, nàng phát hiện những người bề ngoài thiên sứ đều có tâm ác ma, nhưng là nàng thích, ha ha,không hổ là đồng bọn nàng nhận định, tính tình cùng nàng giống nhau, tối nay thật đáng chờ mong đâu!
Bóng tối bao trùm Mộ phủ, Mộc Nghiên cùng Mộ Uyên Nhiễm hai người nên làm gì liền làm cái đó, trong mắt người ngoài giống như các nàng căn bản không biết sắp phát sinh chuyện nghiêm trọng .
Trong phòng, Mộc Nghiên cùng Mộ Uyên Nhiễm hai người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên cửa sổ bị đâm một lỗ, một đoạn trúc nhỏ từ lỗ nhỏ tiến vào.Từ bên trong toát ra khói xanh….
Bịch…Bịch…vang lên hai tiếng!
Cửa phòng bị mở ra, đi vào là một hắc y nhân nhìn hai người ngã trên bàn, sau khi xác định hai người thật đã hôn mê , miệng huýt lên một tiếng.
Trong viện Mộ Uyên Nhiễm xuất hiện hơn mười hắc y nhân.
Có người ở xung quanh chất củi, có người canh chừng, có người đang tìm cái gì…
Rất nhanh xung quanh viện bị bao vây, một hắc y nhân đi lên phía trước, còn lại mấy người cung kính đứng hai bên.
Hắc y nhân trên tay cầm cây đuốc, hai tròng mắt sắc bén dưới ánh sáng lập lòe của cây đuốc toát ra hừng hực hỏa diễm(ngọn lửa)
Cười lạnh một tiếng, hắc y nhân ném đi …Tạch một tiếng, tiểu viện Mộ Uyên Nhiễm bốc cháy.
Củi chất đống xung quanh viện Mộ Uyên Nhiễm đều đã được gia công thêm, gặp phải lửa liền cháy mạnh, quả thực so với dầu mỡ còn cháy mãnh liệt hơn.
“Rút lui!” Hắc y nhân ra lệnh một tiếng, hơn mười hắc sắc thân ảnh đều biến mất…
Mộ Uyên Tuyết một mình ở trong phòng sốt ruột đi đi lại lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ .
“Hì hì…..”
Trong phòng an tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng cười nhạo…
Mộ Uyên Tuyết sắc mặt trắng bệch, nhìn xung quanh phát hiện không có ai, vỗ vỗ ngực cấp chính mình an ủi.
“Hì hì….”
Thanh âm lần nữa vang lên, lần này Mộ Uyên Tuyết nghe được rõ ràng.
Ba, Mộ Uyên Tuyết sợ đến lùi về sau bàn, chén trà trên bàn bị ngã trên mặt đất vỡ nát.
“Ai?Đi ra!”Mộ Uyên Tuyết quát lên.
“Hì hì, ngươi bảo đi ra liền đi ra ?Ta đây chẳng phải là rất mất mặt?” Giọng nữ nghịch ngợm vang lên trong phòng yên tĩnh..
“Ngươi là ai?”Mộ Uyên Tuyết lúc đang nói chuyện đã vận khởi huyền khí, nàng mười ba tuổi huyền khí cũng đã trung cấp 2.
“Chậc chậc , chút bản lĩnh ấy của ngươi, cũng dám lấy ra khoe khoang, ta đều thay ngươi thấy mất mặt.” Thanh âm trào phúng đối Mộ Uyên Tuyết kiêu ngạo cấp 2 huyền khí rất là khinh thường.
“Hừ, có bản lĩnh ngươi liền đi ra, giấu đầu giấu đuôi tính bản lĩnh gì?” Mộ Uyên Tuyết cãi lại, hướng không khí nói như thế này khiến trong lòng nàng phát bực.
“…..”
Trong không khí im lặng,giống như những âm thanh trước đó đều là huyễn thính (ảo giác), Mộ Uyên Tuyết nhấc váy đi ra ngoài…
“A…”Mộ Uyên Tuyết vừa mới chạy đến cửa, thân thể đã bị hung hăng bắn trở về, ngã sấp trên mặt đất.
“Sao? Muốn đi sao?” Thanh âm lần nữa vang lên, chỉ là giọng điệu không tinh nghịch như trước mà trở nên lạnh lùng vô tình.
Mộ Uyên Tuyết từng bước lui về sau, nàng không nhìn thấy người, thế nhưng vừa rồi nàng cảm nhận được trước mặt mình đứng một người.
“Ngươi…”Mộ Uyên Tuyết cắn môi, là người hay là quỷ?
“Hắc, đừng nóng vội, ta còn ở đây ngươi làm sao có thể rời đi đúng không? Nói như thế nào cũng nên là ta mang ngươi đi a!”
“Mang ta đi? Ngươi, ngươi là người hay quỷ?Ta với ngươi không cừu không oán, ngươi muốn mang ta đi đâu?” Mộ Uyên Tuyết thân thể bị thương liên tục lùi lại bên giường, dựa lưng vào mép tường, ánh mắt sợ hãi nhìn trước mắt.
“Ngô…Mộ Uyên Tuyết ngươi thật đúng là quý nhân hay quên a, ta mấy hôm trước vừa mới bị ngươi hại chết, ngươi sao có thể quên ta chứ? Mệt ta còn từ địa phủ chạy đến nhìn ngươi đấy!”Nữ nhân vô cùng thương tiếc nói.
“Ngươi, ngươi là ….Đường Thi Thi?” Mộ Uyên Tuyết hai tay nắm chặt ống tay áo, tuy là thanh âm không giống, thế nhưng lời nàng ta vừa nói khiến Mộ Uyên Tuyết theo trực giác nghĩ tới Đường Thi Thi.
Bởi vì…mấy ngày trước nàng cũng chỉ hại mình Đường Thi Thi mà thôi!
“Nha, không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta a, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên ta đấy, hắc, Mộ Uyên Tuyết đền mạng cho ta…”
“A…Cút ngay, ngươi cút ngay…”Mộ Uyên Tuyết quơ hai tay, cảm giác trên cổ có hai tay đang bóp cổ mình.
“Khụ…khụ…cứu, người đâu cứu mạng….” Mộ Uyên Tuyết mặt đỏ lên, thân thể từ từ bị nâng lên, hai chân khua loạn….Hai mắt cũng bắt đầu trắng dã..
“Mộ Uyên Tuyết, diêm vương hỏi ta chết như thế nào, ngươi biết ta là trả lời thế nào sao?”
“Khụ khụ…Khụ…Đường Thi Thi, ngươi, ngươi mau thả ta ra!” Mộ Uyên Tuyết gian nan nói, nàng có thể cảm giác được linh hồn mình đang dần thoát ly cơ thể của chính mình.
Người trong bóng tối(tàng hình) cười nhạt:”Ta trả lời không biết, diêm vương thấy ta đáng thương liền nói cho ta biết nguyên nhân, thì ra là ngươi, vì sao chứ?Ngươi vì sao muốn đối ta như thế? Ta đối với ngươi nơi nơi nhân nhượng, ngươi vì sao vẫn là muốn đối ta hạ độc thủ? Nói a?”
“Khụ …khụ…Ngươi, ngươi trước buông, buông, ta liền, nói…cho ngươi!” Mộ Uyên Tuyết hô hấp yếu dần, thân thể cũng không có khí lực phản kháng.
Ngay khi Mộ Uyên Tuyết nghĩ mình sẽ chết, lực đạo bóp cổ biến mất, bịch….Mộ Uyên Tuyết rơi trên mặt đất, mở miệng từng ngụm từng ngụm hít thở…