Đặc Công Manh Phi


Năm người Phi Khê Trần, Ngục Viêm Thương, tiểu Phượng , Tử Tầm Nguyệt, Mạnh Liệt rất nhanh nhảy qua một bên.
Năm người nhìn thấy bàn đá bị Mộc Nghiên vỗ một cái vỡ nát, khóe miệng giật mạnh.
Bọn họ không chút nào cảm giác được một điểm huyền khí dao động, cũng liền nói này hoàn toàn là sức lực của chính Mộc Nghiên..Cường hãn, không phải cường hãn bình thường a!
Thế nhưng từ lúc bàn đá bị vỗ nát, mọi người đều có chung một kết luận, Mộc Nghiên lần này là thật tức giận.
Đây là lần thứ ba Phi Khê Trần thấy Mộc Nghiên tức giận như thế.
Lần đầu tiên ở trên pháp trường, lần thứ hai là bá mẫu bị người cướp đi, lần thứ ba chính là lúc này, Phi Khê Trần không biết trên thư viết cái gì, Mộc Nghiên lại tức giận như thế.
“Hắn ở đâu?” Mộc Nghiên nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Khụ khụ….cái này ta cũng không biết.” Mạnh Liệt lúng túng nói.
Mộc Nghiên khẽ híp mắt nhìn Mạnh Liệt lạnh giọng nói :”Ngươi không biết? Ngươi không biết sao lại có thứ này?” Mộc Nghiên hất hất phong thư trong tay.

“Nha đầu, làm sao vậy?” Phi Khê Trần lo lắng hỏi, chuyện gì lại khiến Mộc Nghiên tức giận như thế?
“Trần, huynh nhìn.” Mộc Nghiên vung tay, phong thư bay đến trong tay Phi Khê Trần.
Ngục Viêm Thương, tiểu Phượng, Tử Tầm Nguyệt , ba người đều sáp đầu lại, bốn người vây cùng một chỗ nhìn phong thư trên tay Phi Khê Trần.
“Mộc cô nương đây là gia sư giao cho ta, cũng không biết lệnh sư ở đâu.”
“Gia sư? Sư phụ của ngươi là ai?” Mộc Nghiên nhướng mi, trong chốn võ lâm này người có thể thỉnh được quỷ y lão nhân kia không nhiều lắm,người có thể được đến quỷ y lão đầu tự tay viết chỉ thị bảo mình hỗ trợ vẫn còn không có sinh ra.
Thế nhưng, thế nhưng…
Phong thư Mạnh Liệt đưa cho , chữ bên trên đúng là quỷ y viết bảo Mộc Nghiên đáp ứng Mạnh Liệt thỉnh cầu, đi giúp hắn lấy – hàn băng thiền!
Nãi nãi , quả nhiên có quỷ, lại còn là lão quỷ kia.
Mộc Nghiên cắn răng, nhìn về hướng bắc căm giận oán thầm ngươi nha không hảo hảo ở thâm sơn luyện dược, loạn viết cái gì cái gì ngoạn ý? Nợ nhân tình của người ta lại bảo ta đi trả, nha, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện không nên xuống núi, nếu không….Hắc hắc.
Xa ở vô tận tuyết sơn lão quỷ y rùng mình một cái.
Lão đầu gian trá cười :“Đồ nhi a, lúc này đây là cơ hội rèn luyện tốt nhất, hảo hảo quý trọng a.”
Bốn người nhìn xong nội dung trên thư đều bị sấm rồi, lão quỷ y trong truyền thuyết có tính tình cổ quái , cộng thêm tính tình so với tảng đá trong hầm cầu còn thối ở trước mặt Mộc Nghiên …khụ khụ… Thật đúng là không phải đáng yêu bình thường a!!
“Nghiên nhi tỷ tỷ, sư phụ của ngươi cư nhiên đem ngươi bán.” Tiểu Phượng nhìn Mộc Nghiên đang tức giận nhỏ giọng nói.
“Lão đầu chết tiệt, tốt nhất không nên rơi vào trong tay ta, nếu không ta đem chòm râu của ngươi vặt hết..” Mộc Nghiên phẫn nộ rống to, nàng nếu như không nói gì nhất định sẽ bị tức giận công tâm.
Nguyên nhân Mộc Nghiên tức giận nhất không phải là giúp quỷ y trả nợ nhân tình mà là tức giận quỷ y lão đầu ở trong phong thư ngoại trừ nói bảo mình giúp Mạnh Liệt , liền không chút nào hỏi đến chính mình, mệt nàng còn lo lắng lão đầu một người ở trên núi có buồn chán không, không ngờ xú lão đầu không chỉ không có buồn chán còn rất nhàn nhã, nhàn đến đưa tay sáp đến chuyện thế tục hồng trần.
“Sư phụ của ngươi là ai?”Mộc Nghiên trong lòng có ba người, chỉ là không xác định được vị nào là sư phụ Mạnh Liệt.
Mạnh Liệt nhíu mày, sư phụ lúc đưa phong thư này ngoại trừ nhắc tới tên Mộc Nghiên thì cái gì cũng không nói, hơn nữa nội dung trong thư hắn cũng không biết, đối với vấn đề của Mộc Nghiên hắn đang cân nhắc có nên trả lời hay không ? Dù sao sư phụ nói cho tới bây giờ trong võ lâm cũng chỉ có Mộc Nghiên có thể cứu hắn.

“Đoạn Hồng Trần? Thương Vô Tình? Hay là Nhậm Ngã Hành?” Mộc Nghiên nói ra từng cái tên, ánh mắt chú ý đến biểu tình của Mạnh Liệt, quả nhiên lúc nói đến Nhậm Ngã Hành , khuôn mặt Mạnh Liệt có xuất hiện biến hóa.
“Thì ra Nhậm Ngã Hành là sư phụ ngươi.” Mộc Nghiên cười nói.
Mạnh Liệt thân thể chấn động, kinh ngạc nhìn Mộc Nghiên, nàng là làm sao mà biết được? Phải biết rằng những người biết chuyện này ngoại trừ hắn cùng sự phụ thì gần như không có ai hay biết a.
“Thảo nào có thể thỉnh được lão đầu đứng ra, chuyện này ta sẽ thay ngươi xử lý, thế nhưng không phải vì ngươi mà vì sư phụ ngươi Nhậm Ngã Hành, chính ngươi nhớ kỹ lời mình nói, chúng ta đi trước.”Mộc Nghiên nói xong liền rời khỏi, hiện tại không cần tiếp tục ở lại nữa.
“Mộc cô nương yên tâm, ta lập tức sai người đi Đường môn đem hôn sự hủy bỏ.”
“Nghiên tỷ tỷ chờ chúng ta.”Tử Tầm Nguyệt túm tiểu Phượng đuổi theo.
Ngục Viêm Thương đối Mạnh Liệt ôm quyền chào, cũng rời đi.
Duy nhất còn lại chính là Phi Khê Trần.
“Sư phụ của nha đầu là quỷ y.” Phi Khê Trần lo lắng mở miệng nói.
“Thì ra là lúc ẩn lúc hiện chí tôn quỷ y a, thảo nào sư phụ nói trên đời này người có thể cứu ta chỉ có nàng.”
“Yên tâm, huynh đệ ta sẽ không để ngươi gặp chuyện không may.” Phi Khê Trần một quyền thúc đến trên ngực Mạnh Liệt, đây là động tác minh chứng tình huynh đệ .
“Cảm tạ huynh đệ.” Mạnh Liệt cảm kích cười, hắn còn có cừu chưa báo, chí ít hiện tại không thể chết được.

Trở lại khách điếm Mộc Nghiên bắt đầu thu thập đồ đạc.
Tiểu Phượng bĩu môi, ngựa không ngừng vó chạy một ngày hai đêm, hiện tại lại lập tức phải đi, ngô,….Hắn đối ngựa có chứng sợ hãi có được hay không, có thể ở lại nghỉ ngơi hai ngày sao?
Tử Tầm Nguyệt cánh tay ngoắc ngoắc tiểu Phượng nói :“Ngươi lại làm sao vậy? Thế nào một bộ dáng giống như người khác nợ ngươi mấy trăm vạn lượng .”
Tiểu Phượng nhìn Tử Tầm Nguyệt nói :“Nữ nhân ngươi có cách gì hay không, cho, cho ta…” Tiểu Phượng đột nhiên phát hiện lời muốn nói khó mà mở miệng.
“Cho ngươi thế nào ?” Tử Tầm Nguyệt nhíu mày, thằng nhãi này sao đột nhiên trở nên quái đản?
“Ngô..”Tiểu Phượng gãi gãi đầu, thật khó nói a!!!
“Khụ khụ…”Tử Tầm Nguyệt bị nước bọt của bản thân cấp sặc , nguyên nhân là Phượng Tà thằng nhãi này mặt đỏ, ngay cả bên tai cũng đỏ.
“Ngươi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận