Mộc Nghiên che lại ánh mắt của Tử Tầm Nguyệt :“Tự muội viết đi.”
Hoa đăng , còn gọi là đèn cầu nguyện!
Mọi người đều rất mê tín, tuy là Mộc Nghiên không mê tín, thế nhưng thật vất vả gặp, vậy liền chơi đùa đi.
“Để ta xem một chút cũng sẽ không thế nào.” Tử Tầm Nguyệt bĩu môi bất mãn nói.
“Hắc, sẽ không uội nhìn, tiểu nha đầu chính mình viết đi.” Mộc Nghiên cầm bút lông rất nhanh viết lên giấy.
Tử Tầm Nguyệt tử mâu vòng vo chuyển, bỗng nhiên khóe miệng nâng lên, nàng biết nên viết cái gì rồi.
“Trần ca ca, vì sao nữ nhân đều thích những cái này?” Tiểu Phượng cùng Phi Khê Trần ngồi ở trong đình nhìn cách đó không xa Mộc Nghiên cùng Tử Tầm Nguyệt vẻ mặt vui vẻ, hắn rất là khó hiểu, chỉ một cái đồ hư cũng đáng khiến những nữ nhân này thích?
Lại nhìn xung quanh, những người này cũng giống nhau a!!
“A. đây là sự khác nhau giữa nam và nữ.” Phi Khê Trần sủng nịnh cười, tối nay nha đầu rất hoạt bát rất khả ái!!
“Ai…Nữ nhân thật đúng là phiền phức.” Tiểu Phượng thở dài một tiếng.
Mộc Nghiên sau khi viết xong đem bút lông đặt xuống bên cạnh, nhìn kiệt tác của mình cười hài lòng, nhẹ nhàng thổi thổi ực nhanh khô sau đó cuộn lại dùng dây hồng buộc lại.
“Hô, cuối cùng viết được rồi!” Tử Tầm Nguyệt ném bút lông ….
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, muội viết cái gì?” Mộc Nghiên cầm hoa đăng đi đến trước mặt Tử Tầm Nguyệt.
“Hi..không nói cho tỷ!”Tử Tầm Nguyệt rất nhanh đem giấy cuộn lại buộc xong, bỏ vào bên trong hoa đăng.
“Ta còn lười nghe đấy.” Cầm nến, Mộc Nghiên châm lên ngọn nến trên hoa đăng của mình và Tử Tầm Nguyệt.
Mộc Nghiên cùng Tử Tầm Nguyệt ngồi xổm bên bờ sông, hoa đăng từ trên tay hai người rời đi, ở trên mặt nước chậm rãi trôi theo dòng nước, rất nhanh liền xen vào giữa những hoa đăng khác.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Mộc Nghiên mang theo Tử Tầm Nguyệt trở lại trong đình nói với Phi Khê Trần cùng Tiểu Phượng.
“Ừ!”
Bốn người rời khỏi đình, đi đến trên đường lớn.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt ngươi viết cái gì ?” Đi ở trên đường, tiểu Phượng đột nhiên hỏi.
“Hắc, muốn biết?” Tử Tầm Nguyệt khóe miệng giơ lên, cười xấu xa nhìn tiểu Phượng.
Thấy Tử Tầm Nguyệt cười gian trá, tiểu Phượng run lên, lắc đầu, quên đi không biết thì hơn.
“Không hiếu kỳ muội viết cài gì sao?” Nhìn bộ dáng hai tiểu quỷ đáng yêu , Mộc Nghiên vừa đi vừa hỏi Phi Khê Trần.
Phi Khê Trần cầm tay Mộc Nghiên đặt ở trên ngực mình:“Ở đây đã biết.”
Dưới ánh trăng, Mộc Nghiên nở nụ cười, nụ cười sáng lạn, giống như hoa nở rộ.
Con sông các nàng lúc trước phóng hoa đăng gọi là Hứa nguyện hà (sông cầu nguyện), theo dòng nước chảy về hướng tây..Trên sông rất nhiều hoa đăng đã bị thổi tắt, ở chỗ rẽ, một bóng người xuất hiện, tầm mắt rơi xuống trên những chiếc hoa đăng khiến người ta hoa mắt trên mặt sông.
Đột nhiên bóng người phi thân lên, lướt trên mặt sông , đưa tay bắt lấy một chiếc hoa đăng , thân thể lại đạp mấy cái đã về đến trên bờ.
Lấy ra cuộn giấy bên trong hoa đăng, từ từ mở…
Mặt không chút thay đổi nhìn chữ trên giấy, khóe miệng cong lên, tay nắm thành quyền, cuộn giấy trong lòng bàn tay biến thành bột phấn, mà hoa đăng bị hắn đá một cái, tõm một tiếng rơi xuống trong sông, một màn kỳ quái xẩy ra, kia hoa đăng bảy màu cư nhiên đổi màu, đổi thành loại hoa đăng quý nhất hoa tượng* làm, mà hoa đăng này chính là hoa đăng của Mộc Nghiên. (*người làm hoa đăng)
gió nổi lên, thổi bay tóc đen như mực che khuất nửa khuôn mặt của nam nhân, nam nhân môi mỏng cong lên dáng tươi cười nghiền ngẫm.Dưới ánh trăng nửa khuôn mặt tuấn tú có vẻ tà mị mê người.
Nam nhân nhìn trước mắt đủ loại màu sắc hoa đăng, hai mắt tản ra hàn quang , đột nhiên xẹt một tiếng, trên sông tất cả hoa đăng đều bốc cháy, nam nhân đối với kiệt tác của mình rất thỏa mãn.
Quay đầu nhìn lương đình mà trước đó mấy người Mộc Nghiên rời đi, trong nụ cười có mưu tính có tà ác còn có một chút không rõ, còn có càng nhiều là hận, đúng vậy chính là cừu hận.
Trở lại nhà trọ đã là đêm khuya.
Đối với đêm này chơi rất vui vẻ không thể nghi ngờ là tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt, cho nên lúc trở về hai người nằm lên giường liền ngủ.
Trên nóc nhà trọ.
Mộc Nghiên dựa vào trên vai Phi Khê Trần, ôm hai chân nhìn bầu trời đêm mỹ lệ.
Phi Khê Trần mỏ rộng bạch sắc nguyệt bào, đem thân thể nhỏ nhắn của Mộc Nghiên ôm ở trong lòng.
Mộc Nghiên ở trong lòng Phi Khê Trần cọ cọ nói :“Trần huynh tin thế giới này có thiên đường cùng địa ngục sao?”
“Tin!”
Mộc Nghiên lo lắng nói :” Nghe nói, người khi còn sống làm chuyện tốt khi chết sẽ được lên thiên đường, ở trên thiên đường sinh sống vui vẻ, người khi còn sống làm chuyện xấu chết sẽ xuống đia ngục , chịu đủ mười tám loại cực hình!”
“Trần phụ mẫu là người tốt, cho nên bọn họ hiện tại đều ở trên thiên đường sống vui vẻ.”
Bỗng nhiên Mộc Nghiên ngón tay chỉ bầu trời :“Trần , huynh xem….”
Phi Khê Trần theo ngón tay Mộc Nghiên xem qua, phía trước hắn có hai ngôi sao sáng chói.
“Sống ở thiên đường là thiên sứ, mỗi ngày vào lúc ban đêm sẽ biến thành sao, treo trên bầu trời, nhìn thân nhân mình, con gái…Nếu như huynh mỗi ngày ngẩng đầu nhìn thấy ngôi sao nào sáng nhất đó chính là phụ mẫu đang nhìn huynh, nơi đó chính là Trần phụ mẫu nga, bọn họ mong muốn huynh sinh hoạt vui vẻ, tuy là bọn họ không thể bồi ở bên người huynh, thế nhưng phải tin tưởng bọn họ vẫn như cũ yêu huynh, chỉ là thay đổi một loại phương thức yêu huynh mà thôi!” Mộc Nghiên nhìn Phi Khê Trần nói.
Tầm mắt Phi Khê Trần vẫn dừng ở hai ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, hai ngôi sao chói mắt kia chính là phụ thân cùng mẫu thân? Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe đến loại thuyết pháp này, nhưng hắn tin !