Đặc Công Manh Phi


Tám huynh đệ xấu hổ gãi gãi cái ót, khuôn mặt cũng hơi nóng lên.
Bỗng nhiên lão ngũ ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Chúng ta là quân nhân, cũng không phải vũ phu (con nhà võ), cho nên chúng ta chỉ cần thông thạo đánh trận là được, về phần huyền khí, chỉ là dùng để phòng thân.”
“Ừ…” Bảy người còn lại đồng ý gật đầu.
Mộc Nghiên nở nụ cười, tính tình của tám người này nàng còn không biết sao: “Muội đoán các huynh là thấy cái này chi chít chữ đã muốn ngủ rồi!!”
Ặc… Bị nhìn thấu, tám huynh đệ cười ngây ngô, tiểu muội chính là rất hiểu rõ bọn họ.

Đám người này chỉ cần để cho bọn họ đọc sách, không quá một giờ lập tức vang lên tiếng ngáy!!
Đối bọn họ mà nói đây đều không phải sách, đó là thuốc thôi miên!!
“Được rồi, các huynh đi luyện công đi, muội tự mình xem, đừng nói cho gia gia, cha, thúc thúc, mẹ, thẩm thẩm bọn họ, nói chung ngoại trừ chín người chúng ta nếu như có người thứ muời biết muội tu luyện huyền khí, vậy thì các huynh hãy chuẩn bị tốt tâm lý đi!” Mộc Nghiên uy hiếp nói, không phải nàng không tín nhiệm người khác, mà là loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Dù sao nàng vừa mới bắt đầu, nếu như bị người khác biết đến truyền ra, lại khiến cho kẻ thù của Mộc gia biết, như vậy hậu quả sẽ là bồi thường toàn bộ Mộc gia.
“Ừ, đây là bí mật của huynh muội chúng ta! Tiểu muội muội yên tâm đi!”

Bọn họ mặc dù là một cây thô cân, thế nhưng có chuyện nếu tiểu muội an bài như thế thì nhất định có lý do của nàng.
Hơn nữa, chỉ cần là tiểu muội yêu cầu, mặc kệ là gì, bọn họ đều tuyệt đối nghe theo!!!
Mộc Nghiên phân phó nha hoàn, không cho phép người khác đến quấy rối nàng, đóng cửa lại, một mình ngồi ở trên bàn, trí nhớ nàng siêu tốt, xem xong một quyển sách đóng lại sau đó nhắm mắt lại, nhớ lại nội dung trong sách, sau khi nhớ kĩ toàn bộ, trực tiếp đem sách để trên mặt đất, đúng vậy, là để mà không phải ném, mặc dù đây là cái nhìn của riêng Mộc Nghiên.
Bốn người phụ tử Mộc Thiên Bá về đến nhà, không nhìn thấy Mộc Nghiên, tìm hạ nhân hỏi, hạ nhân trả lời tiểu thư ở tại trong phòng, trong lòng mọi người nhẹ nhõm, Mộc Nghiên rốt cục không ở đây làm khó người khác.
Buổi tối ăn cơm, bình thường Mộc Nghiên đều là người đầu tiên chạy đến ngỗì êm trên ghế, ngày hôm nay tất cả mọi người đều đến đông đủ cả, còn chưa thấy bóng dáng Mộc Nghiên.
Cả nhà lo lắng, tưởng là Mộc Nghiên sinh bệnh, vội vàng chạy tới tiểu viện, thế nhưng lại bị thị vệ cản lại ở bên ngoài viện.
“Làm cái gì vậy?” Lão gia tử rất tức giận, muốn tạo phản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận