Đặc Công Manh Phi


Huyền khí đại lục, bên trong rừng Thần Phạt…
Trong đó huyền thú cũng có phân chia cấp bậc:
Ba cấp bậc khác nhau là: Thấp, trung, cao.
Mà mỗi một cấp bậc lại chia ra ba cấp bậc như:
Huyền thú cấp 1 đến cấp 3 là huyền thú cấp thấp.
Huyền thú cấp 4 đến cấp 6 là huyền thú cấp trung.

Huyền thú cấp 7 đến cấp 9 là huyền thú cao cấp.
Huyền thú đột phá cấp 9 (cấp 10) có thể biến thành hình người, sức mạnh thì có thể so với người đạt cấp bậc chí tôn.
“Chậc chậc, nếu như ta cũng thu phục một con huyền khí cấp 10, rất oai phong nha!”
“Rừng Thần phạt sao? Thiên thần trừng phạt, ừ, tên nay không tệ, chỉ bằng tên này của ngươi ta đây liền không thể không đi!” Mộc Nghiên đem quyển sách cuối cùng để trên mặt đất thì mới phát giác toàn thân đều tê rần.
Nhéo chân mình một cái, dựa vào, liền giống như đánh vào trên bông, đây là chuyện gì? Lẽ nào mình ngồi lâu quá.
Mộc Nghiên dựa theo tâm pháp của huyền khí tu luyện, trong lòng bắt đầu yên tĩnh, thân thể rốt cục từ từ khôi phục cảm giác.
Mộc Nghiên nhảy đến trên mặt đất, mở cửa, ánh nắng đâm vào mắt nàng khiến nàng đau đến nhíu lại.

Sau khi thích ứng, Mộc Nghiên buông tay, nhìn bầu trời: “Ta dựa vào, lại có thể ngày thứ hai, chậc chậc nếu như kiếp trước ta cũng chăm chỉ đọc sách như vậy kia sẽ đứng đầu Thanh Hoa* -Bắc Kinh rồi, tuyệt đối không thể dưới bác sĩ, thạc sĩ.” (*Trường đại học nổi tiếng ở bắc kinh)
Mộc Nghiên vô cùng đắc ý phóng khoáng đi ra ngoài, nha hoàn thấy tiểu tổ tông này rốt cục đi ra liền vội vàng đi tới: “Tiểu thư, lão thái gia cho gọi người đi đến đại sảnh, đã rất lo lắng cho người, người đem mình nhốt ở trong phòng một ngày một đêm!”
“Ừ,ta lập tức đi!” Đi hai bước, Mộc Nghiên lại lùi về phía sau, đối với nha hoàn ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Nha hoàn trong lòng lo lắng, trời ạ, tiểu thư mấy ngày nay rốt cục không chỉnh người, đây sẽ không là lại muốn bắt đầu rồi chứ?
Chẳng qua sợ thì sợ, nha hoàn vẫn là ngoan ngoãn cúi người xuống.
“Đống sách trong phòng ta, bảo mấy vị ca ca tới mang đi!”
“Dạ.” Nhìn Mộc Nghiên rời đi, nha hoàn vỗ vỗ ngực, tiểu thư rốt cục mở lòng từ bi không hề trêu chọc nàng.
“Gia gia, con đói bụng!” Cả một ngày không ăn gì, không đói bụng mới là lạ, hơn nữa lão gia tử hỏi đến lại khó có thể che giấu tốt, cho nên Mộc Nghiên trực tiếp dùng ăn để ngăn chặn mọi người hỏi tới.
“Ôi, tiểu cháu ngoan của ta, cháu rốt cục đi ra, làm gia gia lo lắng muốn chết!” Lão gia tử đem Mộc Nghiên ôm lấy, quay đầu liền đối với phụ thân Mộc Nghiên rống to:“Không có nghe thấy con của ngươi nói đói bụng sao? Còn không gọi người chuẩn bị thức ăn? Ngươi muốn đói chết con gái ngươi sao? Hả?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận