“Thật, xin lỗi!” Mai Lệnh Dương hận không thể cắn rớt đầu lưỡi mình, đêm nay thật sự rất mất mặt.
“Lão phu đã lớn tuổi, cái lỗ tai cũng không được tốt, không có nghe thấy Mai thừa tướng nói cái gì.” Lão gia tử làm bộ móc móc lỗ tai.
Bàn tay ở bên trong tay áo dài gắt gao nắm chặt, Mai Lệnh Dương tim đập phập phồng, hít sâu một hơi sau đó mới lớn tiếng nói: “Xin lỗi, ta dạy dỗ không tốt, đã khiến lệnh tôn chịu khổ.”
Hoàng đế nháy mắt ra hiệu đối với lão gia tử, thấy tốt liền nhận lấy.
Lão gia tử nhướn mi, xem như là nể mặt mũi của hoàng đế: “Lão phu nghe thấy rồi, hy vọng Mai thừa tướng trở về dạy dỗ tốt lệnh ái, hôm nay là Mộc gia ta, sau này nếu như chọc tới người khác ? Lão phu đây cũng là vì ngươi, miễn cho lúc nào bị nhà người ta truy sát ngươi cũng không biết!”
Mọi người ở đây trợn trắng mắt, Hồng Tụ đế quốc này còn có ai kiêu ngạo hơn so với Mộc gia? Còn có ai can đảm hơn người Mộc gia?
Các ngươi Mộc gia một người đều là dao găm ngầm, ngoại trừ bọn ngươi có bản lĩnh truy sát người ta, ai dám?
Thật sự là không biết xấu hổ!!! Thật đúng là nói không biết xấu hổ.
“Tạ ơn Mộc lão gia nhắc nhở!” Mai Lệnh Dương gằn từng chữ, mối thù hôm nay, hắn nếu như không báo thù, Mai Lệnh Dương hắn thề không làm người.
Mộc Nghiên trong lòng sảng khoái, ngoan ngoãn mặc cho lão gia tử ôm nàng xuống phía dưới.
Mục đích của nàng đã đạt được, chính là khiến cho Mai Lệnh Dương trước mặt hoàng đế, tất cả quan lại, hướng cả nhà Mộc gia xin lỗi, hừ hừ, ai bảo ngươi kiêu ngạo.
“Phụ thân, tin tưởng nữ nhi, con không có làm nàng bị thương, là nàng hãm hại con.” Nhìn vẻ mặt tức giận của cha, Mai Thiên Thiên rất oan ức giải thích.
Mai Lệnh Dương xoa nhẹ đầu nữ nhi, dỗ dành nói: “Phụ thân biết, về nhà rồi hãy nói!”
“Dạ!” Mai Thiên Thiên gật gật đầu, trong lòng đối với Mộc Nghiên hận đã lên tới đỉnh điểm, để nàng ta mất mặt ở nơi này, nàng ta sẽ không bỏ qua cho nàng.