Trong đêm tối trên một ngọn núi cao không thể chạm đến…
Thiếu niên tóc dài phiêu dật trong gió, lông mày đen như mực, một đôi con mắt trong suốt như có ánh sáng đứng ở nơi đó, khuôn mặt tuấn dật trơn bóng nhu hòa, hiển nhiên lộ ra vóc người cao lớn, trên mặt, mơ hồ lộ ra một cỗ tịch mịch, bốn phương tám hướng gió to thổi đến thế nhưng quần áo trên người hắn, tóc vậy mà một chút cũng không tán loạn, quần áo trắng như tuyết theo gió phất phơ, tay áo bồng bềnh, cả người dường như muốn cưỡi gió tiên giống nhau, quả thật có một cỗ phóng khoáng không nói nên lời.
Ngọn núi này rất cao, cao đến ngươi ngẩng đầu nhìn trời, chìa tay giữa không trung nắm một cái liền giống như đem cả đám mây bắt ở trong tay dường như.
Hắn liền đứng như vậy, ngoại trừ tiếng gió thổi vù vù, không còn cái khác.
Theo ánh mắt hắn nhìn lại, đó chính là Hồng Tụ đế quốc.
Hắn hai mắt nháy cũng không nháy nhìn phương xa, trong mắt ngập tràn tưởng niệm, nơi đó là nơi ở của người hắn nhớ mong.
Hắn cũng chỉ có buổi tối mới có thời gian đến nơi này, một ngày 24 tiếng đồng hồ, thế nhưng thời gian đối với hắn mà nói là rất không đủ, mỗi ngày 5 giờ sáng sẽ thức dậy luyện công, học tập binh pháp, tu luyện huyền khí, đủ loại binh khí, đủ các dạng chiêu thức… Mỗi ngày đem tinh lực (tinh thần và thể lực) của chính mình dùng đến hết, sức chịu đựng mỗi ngày lại gia tăng, cho dù buổi tối có bao nhiêu mệt mỏi, hắn đều đến nơi này, nhìn xa xa Hồng Tụ đế quốc, khoảng cách hắn lúc trước nói mười năm, hiện tại đã qua ba năm, còn bảy năm nữa, còn lại bảy năm ở đây, hắn nhất định phải làm cho chính mình thật cường đại, như vậy hắn mới có thể đứng ở bên cạnh yêu nàng, bảo vệ nàng.
Mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên kia khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, lời nói bá đạo khi trộm hôn hắn, cho dù nhiều mệt mỏi nhiều khổ cực, chỉ cần nghĩ đến dáng tươi cười của nàng trong lòng hắn tất cả đều là cảm giác hạnh phúc.
Hắn khẽ cười một tiếng, đôi lông mày mang theo một tia nhàn nhạt tà khí, trong miệng thì thào tự nói: “Tiểu nha đầu của ta tiểu nha đầu, nhất định phải chờ ta, ta sẽ mở uội một khung trời, để muội ở dưới sự bảo vệ của ta vô ưu vô lự (không lo không sầu) lớn lên, bất luận bao nhiêu giông tố ta đều ngăn cản uội, bởi vì muội là tiểu nha đầu của ta, kiếp này tiểu nha đầu duy nhất…”