“Gia gia…” Nhìn gia gia bộ dạng thất hồn lạc phách bát huynh đệ lo lắng tiến lên đỡ thân thể ngã quỵ xuống cảu lão gia tử.
Oan nghiệt, tất cả đều là oan nghiệt!!!
Tiếng cười to của Mai Lệnh Dương kèm theo lúc rời đi, một nhà Mộc gia phẫn nộ cực điểm, mà lão gia tử một chút sức lực cũng không có, hôn mê.
Mặt trời chói chang.
Kinh thành Hồng Tụ đế quốc trên đài hành quyết, Mộc gia nam nữ già trẻ toàn bộ bị áp giải lên, trên tay, trên chân, đều buộc những vòng xích sắt, phía dưới vây đầy bách tính.
Các đời Mộc gia bảo vệ Hồng Tụ đế quốc, là thần thủ hộ của bách tính Hồng Tụ đế quốc, mà ngày hôm nay các con dân được thần thủ hộ chỉ có thể nhìn anh hùng trong cảm nhận của mình gần chết ở ngay trước mắt mà bất lực, cả đám đều cảm thấy rất xót xa.
“Trời xanh không có mắt…”
“Mộc nguyên soái, chúng ta tin tưởng ngươi là bị kẻ gian hãm hại…”
“Mộc gia vĩnh viễn là thần thủ hộ trong lòng chúng ta…”
“…”
Trong đám người, thanh âm chậm rãi khuếch trương, đến cuối cùng tiếng kêu oan kinh sợ tứ phương.
Trên mặt cả nhà Mộc gia không có sợ hãi vì sắp chết, mà là tâm tình thả lỏng, thì ra, thì ra còn có người tin tưởng…
Người lên tiếng trước đó, tất cả đều là người Phi Khê Trần lẫn vào trong đám bách tính, theo người của hắn hô, cũng lây nhiễm bách tính xung quanh.
Như vậy hắn mới có cơ hội cứu Mộc gia.
Phi Khê Trần đứng cách đài hành quyết vài thước, đang chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Mà các nam nhân Mộc gia vừa nhấc đầu là có thể thấy hắn, cả đám đều đối với hắn lắc đầu, ý bảo hắn ly khai, thế nhưng chuyện Phi Khê Trần quyết định làm sao có thể thay đổi?
Ngày hôm nay trước cướp pháp trường, ngày sao lại tìm chứng cứ giải oan cho hai nhà.
Lão gia tử không tiếng động thở dài, đối với tình tình Phi Khê Trần lão gia tử mười năm trước đã biết, hài tử này một khi quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi.
Thế nhưng thân phận y đến bây giờ đã là một người chết, nếu như để cừu gia biết được Phi gia còn có người sống ở trên đời, như vậy tính mạng Phi Khê Trần rất khó bảo toàn.