Đặc Công Manh Phi


Mặc dù thanh âm người này giống như quỷ đòi mạng, thế nhưng tử lão đầu kia nhưng là dược vương, đối với dược đã đến cảnh giới si mê rồi, thay đổi chút thanh âm quả thật chính là một bữa ăn sáng.
Lão gia tử ánh mắt ở trong đám người tìm kiếm, nếu như tử lão đầu kia xuất sơn, như vậy tôn nữ lão, rất có thể ở trong đám người…
“Giết hắn, giết hắn…”
“Giết hắn, giết hắn…”
Đối với sức ép của cường lực đối với bọn họ sớm đã tiêu trừ, cho nên hiện tại bách tính đều đứng dậy bắt đầu hò hét, yêu cầu giết Mai Lệnh Dương.

Bạch y nhân này chính là Mộc Nghiên, nàng vốn định dùng chân diện mục (diện mạo thật) của mình, thế nhưng nghĩ đến lời lão đầu nói, Mộc Nghiên không thể làm gì khác hơn là thay đổi trang phục một chút.
Đối với hiện tại phát sinh một màn này nàng rất hài lòng, một tay ném ra Mai Lệnh Dương hai mắt trợn trắng, thân thể Mộc Nghiên lùi ra sau hơn mười trượng…
Một tiếng huýt sáo vang lên, tiếp đó mọi người chợt nghe thấy một tiếng phượng minh (tiếng kêu của Phượng hoàng), một con Phượng hoàng lửa bay tới, thân thể vừa lúc rơi xuống bên cạnh hắc y nhân.
Người ở đây đều trừng lớn hai mắt, này… này… Huyền thú, hơn nữa còn là phượng hoàng huyền thú cấp 10…
Trời ạ, người này bản thân tu vi cũng đã rất biến thái, bây giờ lại thêm phượng hoàng huyền thú cấp 10… A a a, biến thái thêm một bậc!!

“Hồng Tụ đế quốc hoàng đế Thánh Tôn Vân nghe, việc này bổn tọa yêu cầu ngươi ột lời giải thích, trung lương (người trung thành) một quốc gia há có thể chết ở dưới âm mưu hãm hại? Một tháng sau nếu như Hồng Tụ đế quốc không cho bổn tọa một lời giải thích hợp lý, như vậy bổn tọa liền huyết tẩy Hồng Tụ đế quốc.”
Thanh âm tràn đầy nội lực, rõ ràng, truyền vào trong lỗ tai Hồng Tụ đế quốc mỗi người, lúc Thánh Tôn Vân nghe được câu nói này thì tức giận một chưởng phá nát án trác trước mặt.
Gió ngừng, không trung sớm đã không còn bất luận một bóng dáng nào, Mai Lệnh Dương ở trong cú ném vừa rồi, khớp xương trên người bị gãy hơn mười chỗ, đã sớm hôn mê.
Phi Khê Trần dẫn người mở trói cho cả nhà Mộc gia.
“Gia gia, người nọ là ai?” Phi Khê Trần đỡ lão gia tử, thấy ánh mắt lão gia tử vẫn nhìn hướng bạch y nhân biến mất.
“Về nhà rồi nói.” Lão gia tử vỗ vỗ tay Phi Khê Trần, ở đây nhiều người, không thích hợp đàm luận bất luận chuyện gì.
“Dạ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận