Đặc Công Manh Phi


Nhìn người lôi kéo mình, Tiểu Phượng chỉ vào bên kia nói: “Ca ca, huynh không qua đó sao?”
Phi Khê Trần lắc đầu: “Ca ca hiện tại qua đó không thích hợp, đợi lát nữa lại qua.”
Mặc dù không hiểu, thế nhưng Tiểu Phượng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu: “A!”
Tiểu Phượng bỗng nhiên chỉ vào Mộc Chiến Thiên hỏi Phi Khê Trần: “Ca ca, đại thúc kia là ai?” Quái đại thúc hung với hắn, hừ hừ đợi lát nữa phải chỉnh quái đại thúc.
“Đó là mỹ nhân tỷ tỷ của đệ.” Phi Khê Trần xoa xoa đầu Tiểu Phượng, một tiểu oa nhi trắng ngần như thế, thật không biết là tiểu nha đầu từ đâu tìm đến?

“Tiểu tử kia đệ cùng tiểu nha đầu có quan hệ gì?”
Hử? Tiểu Phượng đôi mắt long lanh to tròn chuyển a chuyển, đưa tay vuốt tiểu cằm, đầu nhỏ bỗng nhiên tiến đến bên tai Phi Khê Trần nói: “Mỹ nhân tỷ tỷ nói Tiểu Phượng bây giờ là bằng hữu của tỷ ấy, là đệ đệ của tỷ ấy, ca ca kia huynh sao?”
Ặc… Còn tưởng rằng tiểu gia hỏa này sẽ nói ra cái gì kinh thiên động địa, thần thần bí bí như thế, thì ra…
“Ca ca là tướng công mỹ nhân tỷ tỷ đệ, biết không? Ừm, lời này ca ca chỉ nói ột mình đệ thôi, đệ đừng nói với người khác, đây là bí mật của hai chúng ta.” Phi Khê Trần dương lên khóe miệng, nhìn xa xa Mộc Nghiên bị vây quanh, cười đối Tiểu Phượng nói.
“A, thực sao? Dạ dạ, ca ca huynh yên tâm Tiểu Phượng sẽ không nói, đây là bí mật của chúng ta.” Tiểu Phượng rất hào sảng vỗ vỗ tiểu ngực bảo chứng, thế nhưng ai biết vừa chuyển thân một cái Tiểu Phượng liền đem lời này truyền bá ra ngoài.
“Ha ha…” Phi Khê Trần nhịn không được nhéo một chút Tiểu Phượng cái mũi nhỏ, tiểu gia hỏa thật đáng yêu.

Lúc Mộc Nghiên lấy một thân nam trang xuất hiện trước mặt mẫu thân, các thím, cả đám ôm Mộc Nghiên khóc đến lê hoa đái vũ.*
(*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái… cảm ơn nhà nàng Phong Nhã Lâu)
Khi Mộc Nghiên quay lại viện tử ( Viện = sân -> sân nhỏ trước phòng) của mình, liền cảm giác được trong viện một hơi thở xa lạ.
Xa xa nhìn lại, một bạch y thiếu niên ngồi trong đình lý (chòi nghỉ mát), tóc đen như thác nước, miệng cười như hoa, con ngươi đen trong suốt như bảo thạch lưu động nhu hòa sáng bóng, khuôn mặt tuấn mỹ cao ngạo mơ hồ hiện lên một cỗ khí chất xuất trần, ánh sáng chiếu rọi phiêu nhiên tú dật như tiên tử trần gian.
Ánh trăng chiếu lên trên người y, y bị che phủ bởi ánh trăng xinh đẹp, phảng phất chỉ cần nháy mắt hắn sẽ biến mất.
Mộc Nghiên chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn… Oa kháo, cực phẩm, quá yêu nghiệt!
Nàng nhận ra người này là người đã tiếp lời nàng ở pháp trường, từ lúc tiến Mộc phủ hắn liền trực tiếp ở lại.
Mộc Nghiên đi qua, trực tiếp ngồi xuống trước mặt bạch y mỹ nam, hai tròng mắt mê người quan sát mỹ nam trước mắt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận