Đặc Công Manh Phi


Phi Khê Trần hít sâu một hơi, nha đầu kia dĩ nhiên véo nơi này của y, chết tiệt… Đợi lát nữa thu thập muội.
“Phi Khê Trần, nhớ kỹ tên ta.”
“Phi, Khê, Trần.” Mộc Nghiên lặp lại, khóe miệng giương lên: “Mỹ nhân à, tên rất hay, rất thích hợp với ngươi.”
Ơ…
Phi Khê Trần cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn cứ hé ra hợp lại trước mắt, y ngoại trừ mười ba năm trước đây bị Mộc Nghiên hôn qua một lần sau đó cũng không có tiếp xúc qua nữ nhân.
Hôm nay mỹ nhân ở trong ngực, lại là người mình ngày đêm tưởng nhớ, há lại không kiếm chút lợi ích.

Phi Khê Trần hôn rất không lưu loát, chỉ biết gặm, cắn, hút…
Mộc Nghiên đẩy nam nhân trên người ra, vô cùng kinh ngạc nói: “Mỹ nhân, ngươi đừng nói với ta ngươi chưa từng hôn?” A, cắn nàng như vậy đau.
Phi Khê Trần khuôn mặt tuấn tú bất giác đỏ lên…
“Ai nha, mỹ nhân ngươi thật đúng là thuần khiết, ngươi sẽ không thật sự vì ta thủ thân cho tới bây giờ chứ?” Đã không cần Phi Khê Trần giải thích, Mộc Nghiên ày tay tình trường già đời đã biết.
Phi Khê Trần trừng Mộc Nghiên một cái, lại tiếp tục cúi người xuống, lần này động tác rất cẩn thận…
Mộc Nghiên trừng mắt nhìn, tiểu mỹ nhân nhà nàng quá thuần khiết, không được phải điều giáo điều giáo. (dạy bảo)
“Mỹ nhân nhắm mắt lại…” Mộc Nghiên nói, sau đó chủ động tiến lên, cùng Phi Khê Trần tiến đến một nụ hôn lưỡi đúng tiêu chuẩn.

Nắm giữ bí quyết trong đó, Phi Khê Trần bắt đầu phản kích, hai người hôn đến thiếu chút nữa thiếu dưỡng khí.
Trong góc viện, Tiểu Phượng mang theo Mộc gia bát huynh đệ mấy người chớp mắt cũng không chớp nhìn hai người trong đình lý.
“Hừ, hiện tại tin tưởng ta nói đi? Ta nói Khê Trần ca ca là tướng công tỷ tỷ các người còn chưa tin, hiện tại sự thực ở ngay trước mắt, các người thua, nhanh lên cho ta ăn ngon.” Tiểu Phượng hai tay chống nạnh, thế nhưng ngữ khí rất nhỏ.
Trước đó Phi Khê Trần cùng hắn nói, hắn xoay người một cái liền nói ọi người, người nhà Mộc gia không tin, vì vậy Tiểu Phượng liền mang theo bát huynh đệ tới xem.
Quả nhiên liền thấy hình ảnh như vậy trong đình lý.
“Hừ, tiểu tổ tông chúng ta cho ngươi còn không được sao, đi đi, đừng quấy nhiễu bọn họ…” Bát huynh đệ che lại cái miệng của Tiểu Phượng.
“A a a…” Bại hoại, tưởng nghẹn chết y sao?
Hai người trong đình lý nương theo tiếng hít thở mới xuất hiện trong không khí, nhìn lướt qua mấy người sau cây đại thụ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận