Tống Tương lạnh lùng nhìn những cánh hoa rơi ngoài cửa sổ, bình thường nàng vận y phục đơn giản lại ít trang điểm, khuôn mặt sáng như ngọc, nhìn nàng lúc này chẳng khác nào mỹ nhân nhíu mày một cái không ngờ lại thắng ba ngàn cảnh phồn hoa trong thiên hạ.
Tống Tương hơi nghiêng đầu, khoé mắt cong lên liếc nhìn Chu Tiêu nhàn nhạt nói:"Ngươi không làm sai, ta cũng không làm gì sai, cả ta và người đều không sai.
Những gì ta đang làm lúc này chỉ là cố gắng làm cho mọi việc trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Trong lòng ngươi không phải đã rất rõ ràng điều này rồi sao?"Hai con ngươi của Chu Tiêu co rút mạnh, chân hắn đứng không vững bất giác lùi lại phía sau một bước, hắn ước gì những lời nói vừa rồi của nàng mà hắn đã nghe thấy chỉ là ảo giác mà thôi, chỉ là cơn ác mộng rồi sẽ qua đi.
Nhưng trớ trêu thay, tiếng dế kêu râm ran bên tai cùng tiếng hít thở của nàng rất rõ ràng, đây là sự thật không thể chối bỏ:"Tương nhi..
Nàng..
Đừng tàn nhẫn với ta như vậy có được không?"Chu Tiêu bình thường là một người kiêu ngạo vậy mà lúc này này giọng điệu của hắn chứa đầy sự khẩn cầu, hắn cho rằng nếu lúc này hắn không làm như vậy để trói chặt nàng lại thì sau này khó có thể đảo ngược được suy nghĩ của nàng.
Tính tình của nàng rất quật cường thậm chí còn cứng đầu hơn hẳn, nàng đã quyết định làm gì thì nhất định sẽ làm đến cùng, không ai có thể thay đổi được quyết định của nàng.Chu Tiêu vô cùng kinh ngạc làm thế nào mà một nữ tử nông thôn lại có thể có khí chất kinh người như vậy.
Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn hy vọng có thể nhìn thấy nàng thay đổi suy nghĩ, thay vì kiên quyết đẩy hắn ra thì đứng về phía hắn.
Tuy hắn là kẻ si tình nhưng cũng biết sợ hãi, cũng biết mệt mỏi."Chu Tiêu, không còn sớm nữa, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi.
Sáng mai còn phải đến tiêu cục, người mới đến phải làm tốt từng việc nhỏ nhất có thể nên ngươi không thể đến muộn được.""Tương nhi."Chu Tiêu khẽ gọi với theo nàng, nhưng nàng cương quyết bước đi không quay đầu lại, một lát sau ánh nến trong phòng nàng sáng lên.
Chu Tiêu nhìn bóng lưng nàng gửi đi cảm thấy xung quanh dường như muốn sụp đổ, hắn cứ đứng ở đây cho đến quá nửa đêm khi sương xuống dày đặc, hơi lạnh xâm nhập buốt thấu xương, bây giờ là cuối thu nên càng về đêm trời sẽ rất lạnh."Đại ca ca, sao giờ này huynh còn chưa ngủ? Huynh đứng đây làm gì vậy?"Tống Hoa nửa đêm đi ra ngoài, đang dụi mắt bước qua thì nhìn thấy bóng dáng cao gầy cậu bé chợt khựng lại, cậu bé suýt chút nữa thì kêu lên nhưng Chu Tiêu đã nhanh một bước ôm cậu bé lên rồi khẽ nói.
Tống Hoa biết người đang ôm mình là Chu Tiêu thì liền một lúc hỏi mấy câu.
Vẻ mặt của Chu Tiêu lúc này vô cùng phức tạp lắc đầu, chuyện của nàng và hắn thì một tiểu hài tử như Tống Hoa sao có thể hiểu được chứ:"Huynh đang suy nghĩ vài việc, vậy còn đệ nửa đêm không ngủ sao lại ra đây làm gì?"Chu Tiêu lúc này cúi người xuống, sắc mặt tuy có phần tái nhợt nhưng vẫn mang theo ý cười, hắn liền búng khẽ vào mũi của Tống Hoa hỏi.
Trong phòng Tống Tương đã tắt đèn, không phải là do nàng muốn nghỉ ngơi mà là do nàng biết Chu Tiêu vẫn còn bên ngoài, nàng tin vào trực giác của mình.
Nàng nằm trên giường lăn lộn trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, tâm trạng của nàng lúc này vô cùng rối bời.Nàng nghĩ lại những chuyện liên tục xảy ra gần đây bao gồm cả chuyện của Triệu Nghi Thanh.
Nếu không phải tên khốn Triệu Nghi Thanh suýt giết chết Chu Tiêu, hơn nữa vào thời điểm quan trọng giữa sống và chết thì Tống Tương e rằng sẽ không rõ ràng được suy nghĩ của bản thân với Chu Tiêu.
Nàng không ngờ được vào thời khắc đó Chu Tiêu lại quan trọng với nàng như vậy.
Cảm giác khó khống chế này khiến nàng phải hoảng sợ.Nàng mạnh miệng nói với Chu Tiêu rằng cả hai phải tỉnh táo nhìn nhận thực tế, nhưng khi đêm khuya thanh vắng lúc này chỉ có một mình nàng, nàng mới thấy rõ ràng nhất suy nghĩ của nàng.
Điều này khiến nàng thấy không quen thậm chí còn sợ hãi những thứ tương tự như thế này.Nàng vô cùng căm ghét sự phản bội và chia ly, không muốn bản thân phải trả giá cho những điều ngớ ngẩn.
Vậy nên chỉ cần không có sự bắt đầu đương nhiên sẽ không bị tổn hại gì hết.
Nếu như nàng cố tình nảy sinh quan hệ và dây dưa cùng với Chu Tiêu, và cũng một ngày nào đó hắn tìm được lại ký ức của hắn và phát hiện ra hắn đã có thê tử thì lúc này phải giải quyết thế nào đây?Khách điếm Phúc Hỷ.Lúc này trên lầu hai vẫn còn vắng vẻ, thi thoảng có vài người khách đến nhưng họ thường chọn ở lầu một vì giá ở lầu một thường rẻ hơn.
Vì vậy người vận y phục dạ hành trên lầu hai phi thuyền yên tĩnh, không có ai quý giày.Khách quan, thức ăn của ngày đã sẵn sàng rồi, ta mang vào hay để ở cửa.Bên ngoài cửa phòng trên tay tiểu nhị đang bưng khay thức ăn vẫn bốc hơi nghi ngút và lên tiếng hỏi.
Trong khách điếm người này là khách ở trọ lâu nhất nên trưởng quầy đã đặc biệt căn dặn nhà bếp chuẩn bị thức ăn đầy đủ.
Nói đến đây mới nhớ, tiểu nhị thấy vị khách này rất lạ, dù vào trong phòng nhưng chưa từng thấy hắn cởi mũ trùm ra.
Hai ngày qua tiểu nhị hắn chỉ việc đặt cơm ngoài cửa chờ khách tự ra lấy ăn sau đó bỏ đĩa rỗng ra ngoài rồi hắn đi thu dọn.Lần này tiểu nhị cũng hỏi câu tương tự như mọi lần.
Tay hắn đang bưng khay thức ăn có một tô hoành thánh, một tô mì sợi tôm tươi, một đĩa thịt xá xíu, hai quả trứng muối, và một đĩa bánh trứng.
Hắn đang định đặt khay thức ăn xuống thì từ bên trong phòng có tiếng nói vọng ra:"Mang vào trong."Tiểu nhị đang định cúi người xuống thì dừng lại luôn và đáp lời:"Khách quan, ta mở cửa vào."Thực tình mà nói hắn rất tò mò không biết người này trông như thế nào."Vào đi."Người bên trong lại nói thêm lần nữa.
Tiểu nhị đẩy cửa bước vào, đặt đồ ăn lên bàn đã không nhịn được tò mò quay lại phía sau.
Hơi thở của hắn dường như ngưng lại, tiểu nhị thấy vị khách phía sau đang ngồi, hắn vẫn vận y phục dạ hành, tuy nhiên lúc này mũ trùm đầu không còn chùm kín đầu nữa, mái tóc dài xõa sau lưng.Hắn ta ngồi đối diện với gương đồng, hai tay vuốt ve khuôn mặt bê bết máu của hắn trong gương đồng.
Khi tiểu nhị quay lại thấy một màn này thì dạ dày bất giác khó chịu.
Vậy là bao nhiêu sơn hào hải vị của hắn mới ăn trong bếp sáng nay lập tức trở thành gánh nặng của dạ dày, trong cổ họng liền cuộn lên có vị chua vô cùng khó chịu.Nếu nói khuôn mặt của hắn ta bê bết máu không hoàn toàn chính xác.
Trên mặt người này bên trái bị vết dao rạch sâu từ đuôi mày trái tới cằm, miệng vết thương chưa lành lại còn sưng tấy và chảy mủ.
Miệng vết thương chảy ra nước màu đỏ có lẫn màu vàng đặc và cùng mủ, bốc mùi tanh tưởi.
Tiểu nhị không kiềm được mà hai tay bám chặt vào góc bạn liên tục nôn mửa.Nam tử vận y phục dạ hành trong gương đồng nghe thấy động tĩnh phía sau không hề quay lại mà nở một nụ cười tà ác.
Nụ cười này không hề có một chút ấm áp mà còn mang theo tia tàn nhẫn khát máu:"Sao? Sợ sao?"Hắn ta hỏi một cách kỳ quái, chân tiểu nhị run lên một hồi, hắn cảm nhận được nguy cơ đang ập đến hắn đang chống tay ở góc bàn vội vàng ra sức cử động thân thể tìm đường tháo chạy ra ngoài.
Nhưng không hiểu sao lúc này chân hắn lại không nghe lời hắn điều khiển mà đứng dí lại một chỗ.
Chỉ có thể nhìn nam tử có khuôn mặt dữ từ từng bước từng bước tiến gần đến chỗ hắn:"Khách quan..
Sáng..
Bữa sáng đã sắp nguội rồi..
Nguội rồi ăn không tốt, ăn không ngon, đây là ý của trưởng quầy đặc biệt căn dặn..
Nhà..
Nhà bếp..
Chuẩn bị cho..
cho ngài.""Nhưng bây giờ ta không có khẩu vị, hành vi vừa rồi của người làm ta mất hứng, sao nào, ta hỏi ngươi bộ dạng của ta rất ghê tởm phải không?"Nam tử vận y phục dạ hành nhìn tiểu nhị cười nói.
Lưng của tiểu nhị ướt đẫm mồ hôi, hắn liên tục van xin nhưng có lẽ là nam tử vận y phục dạ hành không có ý định bỏ qua cho hắn.
Hắn ta vươn tay vào bóp cổ tiểu nhị, sau đó nghiến răng vàng gần từng từ một:"Ngươi có biết vì sao ta có bộ dạng đáng sợ này không? Ta bị như vậy cách đây không lâu."Trên cổ tiểu nổi đầy gân xanh, hắn cố gắng kiễng chân chạm đất nhưng lại bị nam tử vận y phục dạ hành nhấc hẳn lên không trung, bàn tay càng siết chặt hơn, hắn từ từ kể:"Mười ngày trước, cả nhà ta bị kẻ thù sát hại, không còn một ai sống sót.
Người thân duy nhất còn lại của ta là vị hôn thê, vị hôn thê của ta sau khi biết chuyện nàng cũng nhẫn tâm hủy hôn và lấy một người khác.
Khi ta đến giết bọn họ cũng thế này, ban đầu bọn họ cũng như ngươi cũng ghê tởm ta và không dám đến gần.
Khi mạng sống của bọn họ bị đe dọa cũng giống người như bây giờ, đều giả vờ đáng thương van xin."Tiểu nhị bị bóp chặt cổ muốn nói vài câu thanh minh nhưng nào có cơ hội, nam tử vận y phục dạ hình kia càng dùng lực lên cánh tay.
Trước khi tiểu nhị chết hai cánh tay không ngừng vung vẩy, với tới cào lên khuôn mặt nam tử vận y phục.
Nam tử vận y phục dạ hành rít lên một tiếng, khuôn mặt hắn đã méo mó đáng sợ khi hắn nổi giận lại càng khiếp sợ hơn, hắn tàn nhẫn bẻ gãy cổ tiểu nhị.
Khi đầu tiểu nhị ngoặt qua một bên thì hắn ta mới buông tay ra ném tiểu nhị ngã nhào xuống đất như ném một thứ bỏ đi.
Xong xuôi hẳn lâu bằng tay rồi thu dọn hành lý nhảy qua cửa sổ tầng hai rời đi.
"Nhà trọ Phúc Hỷ kinh doanh không tốt lắm nên không thể mời nhiều tiểu nhị ngồi rảnh rỗi được cả nhà trọ chỉ có hai tiểu nhị một người ở cửa đón khách, một người phục vụ khách bên trong.
Hai tiểu nhị trong nhà trọ Phúc Hỷ này là hai huynh đệ ruột thịt, cả buổi sáng hắn không thấy đệ đệ đâu, chỉ đoán là đệ đệ làm gì quanh đây.
Cũng có lần hắn nghe đệ đệ nói chuyện về vị khách kỳ lạ trên lầu hai.Chờ đến quá trưa cũng không thấy đệ đệ xuống ăn cơm hắn thấy có điều gì đó không ổn.
Hắn ở dưới lầu lớn tiếng gọi đệ đệ, sau đó lại sợ trưởng quầy mắng mỏ hắn đanh đi lên lầu hai gõ cửa, một lúc lâukhông thấy có động tĩnh gì, hắn áp tai vào vách cửa nghe ngóng cũng không nghe có tiếng động bên trong.
Không biết có phải là do huyết mạch tương liên hay không mà hắn thấy vô cùng bất an, hắn bèn để ý cửa xông vào.
Nhìn thấy đệ đệ bị sát hại chết không nhắm mắt sắc mặt hắn tái nhợt ngã sụp xuống." Cứu tôi với, giết người rồi."Hắn ta la hét ầm ĩ lên khiến cho tất cả người ra vào khách điếm đều quan ngại.
Trưởng quầy tái mặt đi, bình thường khách điếm đã kinh doanh không được tốt rồi bây giờ xảy ra chuyện không phải sẽ càng bấp bênh hơn sao.
Trưởng quầy vừa sữa sợ hãi vừa phẫn nộ không phải vì bất bình thay cho cái chết của tiểu nhị mà là thấy thợ ảnh thật xui xẻo khi có người chết trong khách điếm của hắn.Nhưng ca ca của tiểu nhị bị chết lại không chấp nhận được việc này nên đã hùng hổ đi đến công đường huyện nha gióng trống kêu oan.
Tuy nhiên công đường cũng có giờ giấc làm việc theo quy định, bây giờ vừa hay đang giờ làm việc của huyện nha.
Bình thường ở đây chỉ có vài ba chuyện nhỏ nhặt như trộm gà, bắt vịt, tranh chấp đất đai..
nhưng chưa từng xảy ra án mạng..