Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc


Có một chú dế nhỏ nhảy lên đầu gối của Tống Hoa, khiến cho Tống Hoa sợ sệt mà hét toáng lên, cậu nhóc tưởng là con dán nhưng khi thấy nó là một con dế thì cậu bé chuyển từ sợ hãi ngay lập tức biến thành kinh ngạc, cậu nhóc vội vàng ném cuốn luận ngữ trong tay sang một bên nhẹ nhàng chụp lấy con dế và cho vào chiếc hũ đựng dế mà Chu Tiêu ca ca đã làm cho mình.

Sau khi hũ được đậy nắp lại thì nghe được tiếng tách tách nhỏ hóa ra là tiếng con dế muốn nhảy ra ngoài chân nó đạp vào hũ mà phát phát ra tiếng kêu.

Tống Hoa hài lòng cười, cầm theo hũ đựng dế để định bụng đi qua nhà Cẩu tử ca khoe.

Còn chưa cả bước ra ngoài nó liền bị Lý thị phát hiện và gọi lại:"Hoa Nhi, ngươi lại đi đâu? Đến lúc phải ăn cơm rồi!"Lý thị bất mãn nói.

Tống Hoa bị mẫu thân bắt gặp trốn đi chơi giống như một đứa trẻ hối lỗi mà quay trở lại thậm chí còn dấu cả hũ đựng dế phía sau như thể làm như vậy Lý thị sẽ không nhìn thấy:"Lại đi tìm Cẩu tử ca chọi dế sao? Hoa Nhi, ngươi đừng suốt ngày lêu lổng như vậy, trước đây ngươi đâu có như vậy."Từ trước đến giờ Lý thị luôn nhu nhược mềm yếu, cộng thêm thân phận đặc thù của Tống Hoa và Tống Tương nên bà chưa bao giờ lớn tiếng, họa chăng cũng có vài lần lớn tiếng nhưng đó là có lý do chính đáng, kể từ sau khi Tống Tương xuyên qua gan của Lý thị cũng theo đó mà lớn lên một chút.Nguyên nhân lớn nhất khiến lý Thị không còn nhu nhược là do cùng cách với Tống lão Tam, không còn bị Tống lão Tam kiểm soát nữa, bản thân lại sống lại cuộc đời thứ hai.

Sau đó là do việc Tống Tương hành y kiếm được ngân lượng, gia đình được trải qua những tháng ngày tốt hơn nên tự nhiên bà cũng thấy tự tin hơn táo bạo hơn trước rất nhiều.Tống Hoa hiếm khi bị Lý thị quở trách, trong lòng rất khó chịu, đôi mắt nhỏ đẫm lệ, trong lòng vừa tự trách vừa buồn bực, nó chậm chạp lấy hũ dế rồi mở nắp ra.


Con dế không bị giam cầm ngay lập tức vọt nhanh ra ngoài không khác gì dã thú được thả ra.

Ngay sau đó Tuấn Hoa không còn buồn bực nữa mà lại gần chỗ Lý thị dịu dàng nói:"Mẫu thân, xin lỗi người, là Hoa Nhi không tốt, Hoa Nhi biết sai rồi, Hoa Nhi không bao giờ như vậy nữa!"Sở dĩ Lý thị quở trách Tống Hoa là do lo sợ đứa nhỏ ham chơi bỏ bê việc học hành, lúc này thấy Tống Hoa ngoan ngoãn hiểu chuyện bà cũng cảm thấy đau lòng, ba chỉ biết im lặng cúi thấp người trước nhi tử."Không phải mẫu thân muốn trách ngươi, ngươi xem tỷ tỷ của ngươi lợi hại là do tỷ tỷ của ngươi có khả năng, ngươi không có khả năng thì cũng đừng có làm cho tỷ tỷ của ngươi bẽ mặt nếu không sau này lớn lên sợ bị người ta nói rằng ngươi vô năng chỉ biết dựa dẫm vào tỷ tỷ của ngươi.

Lại nói, tỷ tỷ của ngươi cho đến giờ vẫn không thấy được một tin tức gì chuyển về, trong nhà chúng ta ta là người vô dụng nhất khi không giúp được gì cho tỷ tỷ của ngươi nếu không tỷ tỷ của ngươi cũng không đến mức phải lưu lạc ra ngoài lâu như vậy."Suy cho cùng vì việc Tống Tương phải rời đi chính là cái gai trong lòng của Lý thị, bà luôn ăn không ngon ngủ không yên lại bắt gặp nhi tử chỉ biết chơi bời lêu lổng, lại nghĩ đến nữ nhi trên đường đi không biết có gặp chuyện không may hay không vậy là bao nhiêu lo lắng trong lòng bị bà phát tiết lên người Tống Hoa."Mẫu thân, Hoa Nhi biết sai rồi, sau này Hoa Nhi sẽ chăm chỉ đọc sách, sẽ tham gia khảo thí trở thành quan lớn sẽ chiếu cố cho tỷ tỷ!"Tống Hoa giơ nắm tay nhỏ lên quá đầu giống như đang tuyên thệ lời thề, ai biết được Lý thị nghe xong lời này sắc mặt liền thay đổi vội vàng che Tống Hoa lại:"Ngươi nói nhảm gì thế, mẫu thân không hy vọng ngươi sau này trở thành cái gì đó là đại quan, mẫu thân chỉ cần hai tỷ đệ các ngươi bình bình an an là mẫu thân có thể yên lòng rồi.""Nhưng nếu sau này không tham gia khảo thí vậy Hoa nhi bây giờ không cần phải chăm chỉ đọc sách!"Tống Hoa nghiêng đầu khó hiểu hỏi, câu hỏi này quả thật đã khiến Lý thị thập phần khó xử.

Là Tống Tương muốn đệ đệ phải đọc sách thật tốt vì vậy bà đã đồng ý không hề do dự.

Bây giờ bị Tống Hoa hỏi vặn lại cũng không biết trả lời như thế nào, quả thật nếu không tham gia khảo thí thì đọc sách cũng có lợi ích gì chứ? Đúng lúc Hạ Thiên xuất hiện hắn ta vừa luyện kiếm xong, nhìn bộ dạng ngắn ta lúc này chẳng khác nào thanh kiếm không có vỏ khiến người đối diện không khỏi khiếp sợ mà bất giác rùng mình, mái tóc của hắn ướt đẫm mồ hôi:"Ai nói đọc sách thì nhất định phải làm quan? Ngươi sau này muốn làm thương nhân, hay bất cứ việc gì mà lại không cần sự đến sự hiểu biết? Học nhiều một chút thì đầu óc sẽ sáng suốt hơn luôn có lợi mà không hề có hại."Hạ Thiên nói.

Hiếm khi hắn nói chuyện ra được rõ ràng như vậy, nếu lúc này Tống Tương mà nghe được lời của hắn sẽ hoàn toàn có cái nhìn khác về hắn."Đại ca ca!"Tống Hoa nghe xong thốt lên rồi vội vàng trốn sau lưng Lý thị, phản ứng của nó rất dữ dội khiến cho Lý thị phải ngượng ngùng, bà cố kéo Tống Hoa còn đang túm chặt bà ở phía sau đưa ra phía trước mặt mà tiếp tục cười nói:"Hạ công tử, bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngươi mau đi rửa mặt rồi dùng bữa."Hạ Thiên gật đầu, rồi liếc mắt nhìn tiểu quỷ nhỏ mà cười, Tống Hoa co rụt cổ lại chẳng khác gì chuột gặp phải mèo rất rụt rè sợ hãi.


Hạ Thiên không nói gì mà đi thẳng, Lý thị đối với thái độ của Tống Hoa thì ăn cần dạy bảo:"Ngươi cũng quá là lỗ mãng rồi đấy, tốt xấu gì thì hắn cũng là khách nhân, sao lại phải sợ hắn đến như vậy?"Tống Hoa tuổi còn nhỏ nhiều khi nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng liền lên tiếng bắt bẻ:"Mẫu thân, người vừa rồi cũng không phải rất sợ đấy sao? Tay của người cũng còn đang run kia kìa!"Tống Hoa không phục nói."Ngươi..

ngươi cái tên tiểu tử thối này!"Lý Thị bị lộ tẩy trên mặt toàn là vẻ xấu hổ cuối cùng chỉ biết kéo Tống Hoa vào phòng ăn dọn bát đũa ra.

Hạ Thiên sau khi rửa tay xong cũng quay lại.

Tống Hoa lúc này đang ăn bánh bao thịt một cách ngon lành, miệng còn dính đầy dầu mỡ.

Lý Thị lấy khăn lau cho nó nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến Hạ Thiên, bà nghĩ ngợi một lát rồi dùng đũa gắp thịt bò cho hắn:"Đây là những món Tống Tương nhà ta thích ăn, ngươi có thể nếm thử, còn đây là món nấu riêng cho ngươi nếu thấy ngon miệng thì hãy ăn nhiều hơn."Lý Thị vừa nói vừa mỉm cười, Hạ Thiên chỉ gật đầu, hắn không phát ra lấy một tiếng động mà nhanh như một cơn gió liền càn quét sạch sẽ thức ăn trên đĩa bát, kể cả canh gà, cháo trắng, cuối cùng ợ lên một tiếng khiến cho Lý thị nghe xong cũng thấy ngượng ngùng."Người không cần quá lo lắng cho an toàn của Tống Tương, ngay bây giờ ta sẽ khởi hành, ta sẽ bảo vệ an toàn cho nàng ta suốt dọc đường."Hạ Thiên nói xong, Lý thị còn chưa kịp bày tỏ biết ơn thì đã không thấy bóng dáng Hạ Thiên và thanh kiếm của hắn đâu rồi.

Tống Hoa giữ nguyên tư thế gặm bánh bao trông có vẻ ngây ngốc.


Lý Thị nhìn theo ra cửa mà kích động đến nỗi nước mắt thi nhau chảy xuống.

Tự nhiên cảm thấy Hạ Thiên cũng không quá đáng sợ, sở dĩ trên người hắn trông hắn lầm lì ít nói hẳn là do hắn không biết cách nói chuyện.

Đúng! Hẳn là như vậy.Quả nhiên là hai mẫu tử liền tâm suy nghĩ của cả hai giống hệt nhau, cả hai cũng đều thấy Hạ Thiên không phải là người khó gần chẳng qua vẻ ngoài được bao bọc bằng sự lạnh lùng quái dị mà thôi.

Hạ Thiên đi rồi lý Thị cũng yên tâm phần nào, bà nghe nữ nhi nói võ công của hắn ta rất giỏi, bà cũng nhiều lần nhìn thấy hắn luyện kiếm trong sân, lúc hắn xuất chiêu rất lợi hại, ngay cả cao thủ ở kinh thành cũng không thể so sánh được.

Nữ nhi đi xa lại có Hạ Thiên đi theo bảo hộ nên bà không còn phải lo lắng cho an nguy của nữ nhi nữa.Nghĩ như vậy, cuối cùng lý thì cũng buông xuống vẻ lo lắng và có cảm giác thèm ăn, bà gấp một đũa thịt bò xào nhúng qua nước.

Sau đó đưa lên miệng thưởng thức, khẩu vị lúc này đột nhiên tốt hơn, ăn thật sự ngon.

Lúc này hoa quế đang nở rộ bà muốn hái nhiều thêm một chút hoa quế để làm điểm tâm hoa quế, canh cá hoa quế, cá hầm hoa quế, chờ khi nữ nhi cùng Hạ công tử trở về có thể thưởng thức tay nghề của bà rồi.


Lý Thị vừa nghĩ vừa giục Tống Hoa cùng nhau ăn nhanh xong để lát nữa còn đi hái hoa quế giống như thể chớp mắt một cái là Tống Tương đã trở về rồi.Hạ Thiên đi rồi hắn trước tiên ra chợ mua ngựa, hắn không thể đuổi kịp đám người Tống Tương nếu không có ngựa, hắn cũng không thiếu tiền nhưng sau khi đưa mấy trăm lượng bạc cho Tống Tương thì ngân lượng còn lại của hắn không nhiều, đối với hắn mà nói ngân lượng là vật ngoài thân.Với lại lần này hắn muốn đi để lấy đến lấy lại ngân lượng của gia tộc đó.

Khi Hạ Thiên đến chợ nhìn qua y phục và khí chất hơn người của hắn hẳn là người không thiếu tiền bạc nên những người buôn ngựa mời chào Hạ Thiên rất nhiệt tình, Hạ Thiên không để ý mà chỉ chuyên tâm xem ngựa.

Ở một nơi như thế này cũng không lấy đâu ra ngựa tốt, dù có cũng bị bắt đi vậy nên Hạ Thiên miễn cưỡng chọn một con tốt nhất trong đó rồi trả tiền mà lên ngựa phóng đi.Khi đang cưỡi ngựa trên đường hắn nghe được tiếng gì sao bàn tán của đám đông còn có hai người mặc y phục của Long Môn tiêu cục vừa đi vừa nói chuyện, hắn nghe không rõ ràng lắm nhưng lại nhắc đến hai chữ quen thuộc Chu Tiêu."Chu Tiêu quả thật to gan lớn mật! Ngươi nói xem liệu có phải hắn cố ý say rượu gây chuyện không? Nếu hắn say thật thì làm nổi chuyện gì chứ?""Ta thấy hắn có đến tám phần là giả bộ say.""Vậy người chịu thiệt thòi lớn không phải là Hiên Nhi tiểu thư hay sao?""Chuyện này cũng có thể, có thể là do Hiền Nhi tiểu thư cam tâm tình nguyện.

Ngươi không thấy sao kể từ khi nhận lại cha, lần đầu tiên Hiên Nhi tiểu thư gặp Chu Tiêu ánh mắt đã có phần không đúng rồi.

Mỗi ngày nàng ta đều ở ngoài cửa chờ Chu Tiêu đến mọi người đều có thể nhìn ra phần cảm tình của nàng ta đối với Chu Tiêu.""Mẹ nó, thật là quá tiện nghi cho cái tên tiểu tử Chu Tiêu kia, đương gia không những không động thủ với hắn mà còn gả Hiên Nhi tiểu thư cho hắn!""Ai nói lại không phải cái tên gia hỏa Chu Tiêu? Thật sự là cái vận phân chó gì? Ngươi nói xem loại chuyện tốt này sao lại không rơi đến đầu ta?"Một người nói một người còn lại nghe xong vừa cười vừa mắng:"Ngươi sao, sao ngươi không xem lại ngươi xem có mấy phân lượng? Vậy mà dám tư tưởng đến Hiên Nhi tiểu thư, thật là không biết tự lượng sức mình!""Cút đi! Ta chỉ là tiện mở miệng nói đùa thôi sao? Không ngờ tiểu tử ngươi lại nói ta như vậy? Ngươi có ý gì ngươi cho rằng ta không xứng hay sao? Ngươi cút đi!""..."Hai người vừa đi vừa nói, Hạ Thiên dỏng tai lắng nghe xem có chuyện tốt gì, Trong lòng thấy vô cùng thú vị mà tự lẩm bẩm:"Chu tiêu? Hiên Nhi tiểu thư? Thành hôn? Thú vị, thú vị!"Hạ Thiên hắn biết người trong lòng của Chu Tiêu là Tống Tương, nhưng nghe chưa đủ, nhìn tận mắt cũng chưa phải là sự thật, hắn và Chu Tiêu có cơ duyên gặp mặt, hắn biết Chu Tiêu tuyệt đối không phải là người kém tự chủ, ngược lại ý chí của Chu Tiêu cực kỳ mạnh mẽ, sẽ không vì say rượu mà làm ra chuyện không nên, trừ khi có người đánh thuốc hắn.

Hạ Thiên nghĩ đến vị Hiên Nhi tiểu thư kia không khỏi lắc đầu cười thầm, không ngờ ở một nơi nhỏ bé như thế này lại là nơi ngọa hổ tàng long..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận