Đặc Công Tà Phi

"Dĩ nhiên, nếu Bản Môn Chủ chỉ nói xin lỗi sẽ không thể xóa bỏ nỗi uất ức trong lòng các vị."

Hiên viên Diễm lười biếng vuốt ve ngón tay, cười khẽ, dịu dàng nói: "Bản Môn Chủ sẽ tự mình giải độc cho các vị chưởng môn, như thế mới đủ chân thành."

-- vậy ngươi còn không mau đưa thuốc giải ra!

Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, các chưởng môn lập tức tức giận hô hào.

Có điều, Hiên Viên Diễm chẳng thể nào nghe được. Bởi vì câu nói đó không xuất phát từ miệng bọn họ, mà đến từ sâu tận đáy lòng.

"Nhưng mà. . ." Cố ý kéo dài giọng, Hiên Viên Diễm ngưng động tác vuốt ve bàn tay.

Con ngươi đen như mực của hắn quét một vòng qua đám chưởng môn, rồi mới cười nói tiếp: "Trước khi Bản Môn Chủ giải độc cho các vị, hi vọng mọi người có thể nể mặt, đồng ý một chuyện."

Cầu xin ngươi đó, phát chút từ bi đi, đừng đùa giỡn bọn ta nữa, mau đem thuốc giải ra đi.

Nếu còn bị đùa giỡn như vậy nữa, e rằng không kịp lấy được giải dược, chúng ta đã bị dọa đến vỡ gan tập thể, tắt thở mà chết rồi.

Nghe lời nói của "Môn Chủ Sinh Tử Môn", không biết "Môn Chủ Sinh Tử Môn" lại muốn ra chiêu gì, linh hồn yếu ớt của bọn họ đã không cách nào chịu đựng bị hành hạ, nhục mạ nữa rồi, tất cả bọn họ đầu không hẹn mà cùng ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

Thiết lão đầu không chút để ý quét mắt một vòng qua các vị chưởng môn đang cúi đầu, ai cũng không dám lên tiếng đáp lại Hiên Viên Diễm.

Lão cảm thấy quá mức "tẻ nhạt", giơ vạt áo rách như xơ mướp lên, hào hứng bắt giận trên người.

Aizzz, tạo sao lại có nhiều giận thế chứ, rõ ràng hôm qua lão đã bắt hết rồi cơ mà?

Thiết trưởng lão hơi giật giật khóe mắt, dù lẩm bẩm trong lòng, tròng mắt đen vẫn cứ lóe lên tia sáng lạ, run rẩy nói: "Không biết. . ."

Vì hóa giải cụ diện tẻ nhạt này, Thiết trưởng lão đã diễn nội gian thì phải đóng cho chót, đương nhiên phải thức thời giả vờ lắp bắp sợ hãi cất tiếng, đáp lại Hiên Viên Diễm.

Chỉ là, Thiết trưởng lão mới nói được hai chữ, phần diễn của lão đã bị Thiếu Bang Chủ Kim Phiến Bang cướp mất.

Thiếu Bang Chủ Kim Phiến Bang ngồi ở ghế số mười lăm, đầu vẫn cúi thấp, phe phẩy cây quạt mấy cái xong, mở miệng hỏi: "Không biết Môn Chủ Sinh Tử Môn muốn chúng ta đồng ý ngài chuyện gì?"

Tuy giọng nói của hắn có sợ hãi nhưng lại như có như không cố ý nhấn mạnh năm chữ "Môn Chủ Sinh Tử Môn".

Môn Chủ Sinh Tử Môn giả, đầu tiên xuất quỷ nhập thần hạ độc các bang phái lớn nhỏ trong lãnh thổ Thương Nguyệt, sau đó lại mời bọn họ tề tù ở đỉnh núi này.

Không biết rốt cuộc bọn họ muốn giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ. . . Môn Chủ Sinh Tử Môn giả muốn bọn họ phơi thây trên đỉnh núi Lý Ngư sao?

Nhưng nếu hôm nay các vị chưởng môn phái thật sự phơi thây tại đây, nhất định sẽ làm lòng người hoảng sợ tột độ, Thương Nguyệt Quốc sẽ lâm vào cục diện hoảng loạn, khó có thể khống chế.

Nói cách khác, người mà Môn Chủ Sinh Tử Môn giả muốn đối phó không phải là các bang phái trong Thương Nguyệt, mà là cả Thương Nguyệt Quốc.

Nhưng vậy cũng không đúng lắm, nếu như bọn họ thật sự muốn lấy mạng của các chưởng môn thì sao.

Người kia hoàn toàn có thể dùng kịch độc lấy mạng đám chưởng môn kia, nhưng hắn lại không làm vậy, hắn chỉ hạ độc, còn chất độc khi nào sẽ lấy mạng bọn họ thì chẳng ai biết.

Huống chi, đêm qua hắn đã lặng lẽ tới đây xem xét xem có cơ quan mai phục không nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Cho đến hôm nay hắn mới biết, trên đỉnh núi quả thật có cơ quan. Chẳng qua là, cơ quan giấu sâu trong lòng đất, khó trách hắn không phát hiện được gì cả.

Ngoài dự đoán của hắn là cơ quan ấy không nguy hiểm, mà lại là hàng loạt ghế ngồi, vô cùng an toàn.

Đủ để chứng minh, Môn Chủ Sinh Tử Môn giả không có ý muốn lấy mạng các vị chưởng môn.

Nhưng nếu bọn họ không muốn giết người, lấy danh nghĩa giải độc tập hợp bọn họ ở đây có mục đích gì?

Chẳng lẽ. . . Người kia muốn quy nạp tất cả các môn phái làm thuộc hạ. Sau đó dẫn dắt tất cả các môn phái thực hiện âm mưu nhất thống giang hồ, xưng bá thiên hạ?

Nghe Bang Chủ Kim Phiến Bang cố ý nhấn mạnh mấy chữ Môn Chủ Sinh Tử Môn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cũng không để ý, mắt vẫn hàm chứa ý cười.

Hai người bọn họ biết, dù chỉ "mời" các vị chưởng môn tới đây tụ hội, nhưng Môn Chủ Sinh Tử Môn thật chắc chắn sẽ xuất hiện tham gia náo nhiệt.

Đổi lại nếu là hai người bọn họ, đột nhiên bị một người không rõ lai lịch giả mạo thân phận, còn lên giọng "làm xằng làm bậy" , hai người bọn họ cũng sẽ tìm ra thân phận thật sự của người đó.

Từ sự việc này suy ra Bang Chủ Kim Phiến Bang. . . hẳn là Môn Chủ Sinh Tử Môn chân chính.

Nhưng mà, dù sao đây vẫn chỉ là suy đoán, cần được nghiệm chứng lại mới có thể khẳng định. Con ngươi đen như mực của Hiên Viên Diễm rủ xuống, tay trái vuốt ve các ngón tay phải.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nâng bàn tay trắng nõn nà lên, vén tóc mai, nhàn nhạt mở miệng trả lời: "Chuyện Môn Chủ muốn các ngươi đồng ý, thật ra vô cùng đơn giản, không phức tạp như các ngươi tưởng tượng."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, bốn vị trưởng lão Kim Ngân Đồng Tích khẽ điểm mũi chân trái, vận nội lực đạp mạnh vào nền đất.

Mặt đất sau lưng vốn bằng phẳng, sau khi đạp liền vang lên một loạt tiếng rầm rập, trước mặt Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt xuất hiện vô số bụi đât.

Bụi đất rất nhanh biến mất, trên mặt đất không hiểu sao nứt ra thành một khe hở cực lớn.

Giữa khe hở có một cái bàn đá màu xanh, hai hàng ghế trải dài hai bên, trên ghế còn có đệm bằng nhung.

Điểm duy nhất để phân biệt các ghế là đằng sau nó có một cây gậy trúc không gắn cờ của Sinh Tử Môn. Thay vào đó là bàn ghế làm bằng gỗ đàn hương.

Bên trái 30 chiếc bàn này bàn đặt nghiên mực có mực nước. Bên phải bàn có một hộp gấm thêu hình hoa mẫu đơn. Một góc hộp đè lại một tờ giấy Tuyên Thành.

Vặt áo màu xanh dương của Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt phiêu phiêu theo gió, hai người chia nhau ngồi xuống.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng quét mắt một vòng sang hai bên, nhìn thấy những ánh mắt nghi ngờ của các vị chưởng môn, nàng cười khẽ nói.

"Chuyện Môn chủ muốn các ngươi đồng ý chính là các ngươi theo thứ tự ký kết với Môn Chủ Sinh Tử Môn của ta. Ký xong, Môn Chủ sẽ lập tức giải độc giải độc cho các vị, hơn nữa sau này sẽ không bao giờ thử nghiệm thuốc trên người các vị nữa."

Mọi người thấy những thứ đặt trên bàn, lại nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, tâm trạng cũng bình ổn xuống.

Thì ra. . . Chỉ là ký kết thôi! Bọn họ còn tưởng rằng Môn Chủ Sinh Tử Môn sẽ bắt bọn họ dập đầu xin thuốc giải, đợi khi bọn họ không chịu đựng nổi phải khuất nhục với điều kiện của hắn ta chứ?

Tuy mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng có một người lại hoàn toàn khác, đó chính là Thiếu Bang Chủ Kim Phiến Bang. Hắn tức giận đến mức sắp phát điên rồi.

Hắn thật sự sắp điên rồi. Cử động của người này không những hoàn toàn khác với suy đoán của hắn mà còn làm cho hắn mất phương hướng. Con mẹ nó, rốt cuộc người này muốn làm cái gì?

"Không biết các vị có nguyện ý thỏa mãn tâm nguyện của Môn Chủ của ta hay không? Nếu có người không muốn cứ nói ra, Sinh Tử Môn tuyệt không miễn cưỡng. Nếu nguyện ý nể mặt thì hãy ngồi xuống ở chiếc ghế được chuẩn bị sắn cho từng bang, thực hiện ký kết."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng cười hỏi, tay đồng thời chỉ hướng bàn, hộp gấm đột nhiên mở ra, bên trong mỗi hộp đặt một chiếc bút lông.

Không ngoài dự tính, đáp lại lời của nàng là những cái gật đầu, cùng với những tiếng hô: "Đồng ý, đồng ý, dĩ nhiên đồng ý."

Trong đó Thiết trưởng lão mặc xiêm y rách nát, tóc loạn như rơm, vừa gật mạnh đầu vừa chạy về phía bàn.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm bút lên đưa cho Hiên Viên Diễm. Hắn nhận bút, khẽ chấm chút mực nước thì đột nhiên Kim trưởng lão đứng sau móc ra một cái khăn.

Lão tiến lên nhìn Thiết trưởng lão với đôi tay dính đầy mỡ gà, rồi đưa khăn cho Thiết trưởng lão, lễ phép nói: "Xin chào, xin ngài hãy lau tay trước khi ký tên."

Ngoài mặt Kim trưởng lão rất lễ phép nhưng thực ra ông đã dùng nội lực truyền âm cho Thiết trưởng lão -- lão già chết tiệt, dám trộm đùi gà trong đệ nhất tửu lâu của ta, ngươi chờ đó, đợi khi đại hội kết thúc trở lại Cái Bang, xem ta làm sao thu thập ngươi.

-- ngươi cho ta là ngu à? Sau khi kết thúc, ta sẽ tìm một chỗ trốn, chờ đến đêm lại đi đệ nhất tửu lâu trộm gà, ngươi làm gì được ta.

Thiết trưởng lão đưa lưng về phía các chưởng môn, vừa vận nội lực truyền âm đáp lại Kim trưởng lão vừa trợn trắng mắt.

Ngay sau đó, lão cầm lấy khăn lụa lau sạch hai tay, rồi trả lại khăn đầy mỡ cho Kim trưởng lão.

Đợi Kim trưởng lão không vui cầm khăn, Thiết trưởng lão đi tới chỗ Hiên Viên Diễm nhấc bút lên, chấm mực viết xuống -- Thiết trưởng lão chín túi, đã đến!

Lão ký xong đưa bút trả Hiên Viên Diễm, quay trở về chỗ của mình ở ghế đầu tiên.

Nhìn thấy "Sinh Tử Môn" không làm khó dễ Thiết trưởng lão của Cái Bang, các chưởng môn an tâm hơn. Lần lượt từng người lên nhận bút ký tên.

Chỉ trong vòng nửa ly trà, đã đến chưởng môn phái Phi Ưng ở ghế số 14. Nhưng mà vị trí của phái cách đỉnh núi Lý Ngư xa nhất nên khi tới nơi hắn đã phải hao tốn quá nhiều thể lực, dù nghỉ ngơi được một lát vẫn bị hộc máu vì mệt.

Hiên Viên Diễm chấm thêm mực mới đưa bút cho chưởng môn phái Phi Ưng, ôn nhu nói: "Rất xin lỗi, khiến ngươi cả đêm bôn ba vất vả."

Hắn không trả lời, chỉ yên lặng nhận lấy bút, cúi đầu ký tên. Nhưng trong lòng thì lại vừa tức vừa hận thầm nói -- mèo khóc chuột! Hẳn là tất cả các chưởng môn đều có cùng ý nghĩ này.

Chẳng qua là bọn họ hoàn toàn không ngờ tới sau khi ký tên xong, hắn đột nhiên mở miệng nói với Hiên Viên Diễm hai từ. Nhưng chỉ hai từ đơn giản này lại làm cho tất cả những người ngồi ở đây đều trợn mắt hốc mồm, hết sức kinh ngạc. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui