Đặc Công Tà Phi

Bên ngoài điện Sinh Tử môn --

Năm nam tử trung niên mặc hắc y, trong tay từng người cầm búa sắt, chùy sắt, đục sắt,... nhanh chóng vây quanh một tảng đá lớn lồi lõm, lởm chởm, không nói tiếng nào vùi đầu gõ, nện, đục, tạc.

[Truyện chỉ được đăng ở diễn đàn ]

Cửa chính của điện Sinh Tử môn bị Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt một cước phá hủy.

Đương nhiên hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt sẽ bồi thường cửa mới cho Sinh Tử môn. Cho dù bọn họ không đền cửa mới thì khẳng định Sinh Tử môn cũng sẽ không giữ lại cái cửa cũ đã bị hư hỏng. Cánh cửa đã bị phá hủy này không chỉ ảnh hưởng tới mỹ quan, mà còn khiến Sinh Tử môn khoác lên một tầng âm khí -- bị người không có ý tốt tìm tới cửa gây phiền toái, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể chịu đựng.

Cho nên năm nam tử trung niên mặc hắc y đang vùi đầu nghiêm túc đục đẽo tảng đá lớn lởm chởm, chuẩn bị đem nó làm cửa mới thay cho cái cửa cũ đã chịu hư hại.

Gió đêm chầm chậm lướt nhẹ qua, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ung dung đi ra từ trong điện Sinh Tử môn.

Nhìn thấy đằng trước bên trái có năm tên hắc y nhân đang tăng tốc độ gõ, đục tạo ra tiếng leng keng leng keng, với trí thông minh tuyệt đỉnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm dĩ nhiên biết năm tên hắc y nhân đang tạo ra một cái cửa mới.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Diên Diễm nhìn nhay, lúc này “Phốc xuy” một tiếng, từ môi tràn ra tiếng cười đầy hả hê. [email protected][email protected]@y [email protected]@n

Năm nam tử vận hắc y ngừng động tắc gõ đục, năm đôi mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Năm tên áo đen này chính là năm người ra ảo ảnh Mê Tung kiếm trận trong thư phòng lúc trước. Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm với hai tay trống không đi ra khỏi điện Sinh Tử môn, đôi mắt liều mạng chớp chớp, đồng thời trong lòng thầm nói: Hai nam tử áo lam thần bí này không phải vì Khấp Huyết hoa mới đến sao? Sao hôm nay rời khỏi điện Sinh Tử Môn mà lại không mang Khấp Huyết hoa đi?

“Các ngươi cứ tiếp tục làm việc, hai chúng ta đã làm khách xong rồi, nên trở về nghỉ ngơi.”

Hiên Viên Diễm cất bước đi tới phía trước, đồng thời tay ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫy vẫy về phía năm hắc y nhân, tiếng cười vô cùng mị hoặc, nói: “Đừng nhớ chúng ta quá nha, nếu sau này có duyên, mọi người vẫn còn cơ hội tái ngộ.”

-- Sau này nếu có duyên, vẫn có cơ hội tái ngộ? Chúng ta tình nguyện chết sớm để sớm đầu thai, cũng không muốn bị vận rủi gặp lại các ngươi.

Khóe miệng năm tên nam tử áo đen co rút mãnh liệt, trong lòng đồng thời thầm thì, rồi lại cúi đầu xuống, tiếng “leng keng leng keng” gõ đục đá to lởm chởm lại vang lên một lần nữa.

Cùng lúc đó, một bóng người chợt lóe lên như mũi tên, chắn trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Người tới là Dạ Dật Phong, ánh trăng bàng bạc rọi xuống khiến sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch, nhất định là lúc trước không ngăn được sự ghê tởm ở dạ dày ói lên ói xuống ở cuối hành lang điện Sinh Tử môn.

“Chuyện gì?” Đầu hơi nghiêng, đôi mắt mang theo vẻ cười cợt nhìn Dạ Dật Phong, Hiên Viên Diễm mở miệng nói: “Môn chủ muốn mời chúng ta ăn khuya rồi mới rời đi phải không? Bỗng nhiên luyến tiếc chúng ta rời đi nên muốn giữ chúng ta ở lại Sinh Tử môn vài ngày à?”

Nghe thấy từ “ăn” phát ra từ môi Hiên Viên Diễm, sắc mặt Dạ Dật Phong đã trắng bệch lại còn trắng hơn nữa, cơm ăn đêm qua cũng nôn hết ra ngoài còn muốn mạnh mẽ nôn tiếp.

“Hai người không chỉ thưởng trà với ta lâu như vậy, còn cùng ta hàn huyên một lúc lâu, hôm nay hai người muốn rời đi, Sinh Tử môn cũng nên dụng lễ tiễn khách tốt nhất. Lễ nghi tiễn khách tốt nhất này... “

Dạ Dật Phong ngăn cản sự ghê tởm cực độ ở dạ dày, đang nói bỗng hơi ngừng lại, vốn là dùng cơ thể cản đường giờ lại né sang bên cạnh nhường lối, tay trái cũng đưa ra phía trước, miễn cưỡng cười nhạt, nói: “Môn chủ ta sẽ đích thân tiễn hai người ra khỏi vực.”

-- Đích thân tiễn bọn họ ra khỏi vực? E là tiễn khách chỉ là cái cớ để nhìn một chút xem hai người bọn họ đến tột cùng dùng cách nào bay qua vực sâu vạn trượng.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng giễu cợt, mắt ngọc xinh đẹp cười cười nhìn Dạ Dật Phong.

Ngón tay thon dài mị hoặc vung lên, một luồng khí lạnh theo gió đêm hướng về phía dạ dày của Dạ Dật Phong, nói: “Tâm ý của Môn chủ, chúng ta xin nhận! Chỉ là... Dạ dày Môn chủ không được thoải mái, chúng ta càng hi vọng Môn chủ có thể yêu thương thân thể, nhanh chóng trở về trong điện nghỉ ngơi cho khỏe!”

“Môn chủ, bọn họ nói rất đúng, dạ dày ngài không thoải mái, nên vào điện nghỉ ngơi cho khỏe. Không bằng... Để Phó Môn chủ thay Môn chủ cung kính tiễn hai vị khách quý đi!”

Vừa dứt lời, bóng dáng Phó Môn chủ bỗng chợt lóe, xuất hiện bên cạnh Dạ Dật Phong. Tay trái của hắn cũng đưa ra phía trước như Dạ Dật Phong.

Dưới tình hình này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm căn bản không cần đoán cũng biết rõ Dạ Dật Phong đã sớm nghĩ đến hai người bọn họ sẽ lấy lý do dạ dày hắn không thoải mái để cự tuyệt ý tốt tiễn khách của hắn. Vì vậy, liền sắp xếp Phó Môn chủ Sinh Tử môn thay thế hắn tiếp tục hành động “Ý tốt tiễn khách“. dđ

“Cố ý tiễn khách như thế, chẳng lẽ...” Hiên Viên Diễm không trả lời thẳng Phó Môn chủ Sinh Tử môn mà hỏi ngược lại: “Lo lắng chúng ta sẽ bị lạc đường, không tìm thấy lối ra khỏi vực sâu Sinh Tử môn?”

“Yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không lạc đường! Hơn nữa, gió trong cốc càng lên cao càng lớn, ngộ nhỡ sau khi ngươi thay thế Môn chủ tiễn chúng ta, trên đường trở về điện Sinh Tử môn...”

Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vung lên, lòng bàn tay phải trắng nõn vẫy vẫy khiêu khích, mở miệng chậm rãi nói: “Bất hạnh chợt bị gió lốc đánh úp, thân thế bị gió lốc cuốn bay vào vực sâu vạn trượng, vậy là lỗi lớn của chúng ra rồi.”

Dạ Dật Phong không phải dạng ngu ngốc, Sinh Tử Môn Phó Môn Chủ cũng không phải một tên ngu ngốc.

Câu trả lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt với lời nói của Phó Môn chủ, ý tại ngôn ngoại, đương nhiên bọn họ có thể hiểu ra. Ý quá rõ ràng rồi, đó là -- đừng lấy cớ tiễn khách để quang minh chính đại xem chúng ta xuất cốc như thế nào, càng đừng lặng lẽ theo đuôi phía sau, lén giám thị chúng ta ra khỏi cốc như thế nào. Mặc dù ngươi thấy rõ được hai chúng ta dùng cách nào để xuất cốc, vậy thì thế nào đây? Ngươi căn bản không còn mạng để trở về điện Sinh Tử Môn báo cáo lại tình huống cho Môn chủ của ngươi. Vận mệnh ngươi chỉ có rơi vào vực sâu vạn trượng, đi địa ngục báo cáo lại tình huống với Diêm La vương!

Vừa dứt lời, cũng không chờ Dạ Dật Phong và Phó Môn chủ Sinh Tử môn mở miệng trả lời, mũi chân Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm khẽ nhún, bóng dáng hóa thành hai vệt sao băng màu xanh, nhanh như tia chớp biến mất trước mặt Dạ Dật Phong.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, mũi chân Phó Môn chủ Sinh Tử môn bỗng nhún lên, định đuổi theo giám thị.

“Đừng đuổi theo, lấy khả năng của hai người bọn họ, mặc dù ngươi cách bọn họ cả trăm bước cũng khó thoát bị bọn họ nhạy cảm bắt được.”

Cánh tay Dạ Dật Phong cản phía trước, ngăn Phó Môn chủ định lặng lẽ theo đuôi phía sau lén giám thị, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Một khi bị phát hiện, bọn họ muốn giết ngươi quả thật dễ như trở bàn tay, ngươi không cần thiết hi sinh vô ích!”

“Chúng ta chỉ tiếc Khấp Huyết hoa quý hiếm lại bị nam tử thấp bé kia lấy đi rồi...”

Trong đầu Phó môn chủ Sinh Tử môn hiện lên hình ảnh nam tử áo lam thấp bé ăn sống Khấp Huyết hoa, cũng cảm thấy dạ dày co thắt từng cơn. Phó Môn chủ cố nén ghê tởm trong lòng, căm hận cắn răng nói: “Thật là phí của trời!”

Dạ Dật Phong híp hai mắt, nhìn chằm chằm phương hướng hai người Thương Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhanh chóng biến mất, khẽ phất ống tay áo mà nói: “Các ngươi đều lui ra đi, để Bổn Môn chủ yên tĩnh một chút.”

Nghe lời Dạ Dật Phong, bóng dáng Phó Môn chủ cùng năm hắc y nhân đang vùi đầu đục đẽo tảng đá lớn lởm chởm nhanh chóng bay vào trong điện Sinh Tử môn.

Hai tay thả lỏng sau lưng, Dạ Dật Phong ngửa đầu nhìn trời, toàn thân phát ra hơi thở cực kì tiêu điều, khổ sở.

Gió đêm chầm chậm lướt qua, nhu hòa mà lạnh lẽo, chầm chậm thổi đến trên mặt tuấn tú và cơ thể Dạ Dật Phong lại giống như kim châm tẩm độc dày đặc như mưa, khiến Dạ Dật Phong đau đến tận xương cốt.

Khấp Huyết hoa cứ bị mất như thế. Diện mạo, lai lịch của người có thể mang Khấp Huyết hoa đi, thế nhưng hắn không biết gì cả. Trên đời còn có chuyện gì... có thể mỉa mai hơn chuyện này đây?

Trong đêm đó, Dạ Dật Phong đứng lặng lẽ dưới ánh trăng, mặc cho gió đêm sắc bén như kim châm liên tục đâm vào thân thể mình. Móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, máu tươi từ trong lòng bàn tay chảy ra như dòng suối nhỏ, dùng đau đớn giải tỏa một bụng oán hận...

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm tư thế say lòng người bay qua bao nhiêu khóm hoa dại sặc sỡ, qua những cánh đồng cỏ xanh mướt, qua vài thác nước trắng xóa, cuối cùng cũng tới ranh giới vực sâu vạn trượng.

-- Ngốc Bảo, chúng ta lấy được Khấp Huyết hoa rồi, nhanh ra đón chúng ta đi!

Lỗ tai nhạy bén khẽ run một cái, xác nhận người Sinh Tử môn không lén theo đuôi giám thị phía sau, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngưng tụ linh lực, lặng lẽ dùng linh lực gọi Huyết Thứu vương.

Trong một sơn động dưới khe sâu--

Lúc ấy, Ngốc Bảo đang dùng đôi cánh lớn nhàm chán vỗ vỗ mặt đất, nhìn bụi bặm rơi lả tả xuống. Nghe linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng kêu gọi, miệng đại bàng vui vẻ vểnh lên, “vụt!” một cái biến mất trong sơn động.

Trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã được Ngốc Bảo Huyết Thứu vương mang lên trên không trung, dưới ánh trăng màu bạc lấy tốc độ cực nhanh bay đi Tụ Anh sơn trang.

Cùng lúc đó ——

Dạ Dật Phong đứng lẳng lặng dưới ánh trăng ngửa đầu nhìn trời đêm, bỗng bóng dáng nhanh chóng đi về phía dược phòng của Sinh Tử môn.

Chỉ là, khi Dạ Dật Phong bước vào, ánh mắt vô tình lướt qua dược phòng chứa Khấp Huyết hoa bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy đi lúc trước, chợt vẻ mặt chấn động mãnh liệt, toàn thân như bị sấm sét hung ác đánh vào.

“Thì ra...” Thân thể Dạ Dật Phong cứng ngắc như hóa thạch, trong môi phát ra tiếng cắn răng nghiến lợi: “Thì ra là hai người các ngươi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui