Đặc Công Tà Phi

(Hắc Yên là khói đen) 

Lão giả im lặng không nói, nhón một quân đen từ trong hộp cờ, hai mắt nhìn bàn cờ trên bàn gỗ, suy tính nên đặt quân cờ đen trong tay vào vị trí nào trên bàn cờ. 

Tiêu Hàn hạ xuống một quân cờ trắng, thật ra là một cách đi tự sát. Nhưng chính bởi lối chơi "tự tìm đường chết" này lại xảo diệu thay đổi tình cảnh không thuận lợi quân trắng bị vây chết, dễ dàng phá hủy ưu thế vây công của quân đen. 

Lão giả phía trước không có đường tiến, phía sau không có đường lui, trước mắt ông chỉ có một "đường ăn" có thể đi -- ăn hết những quân trắng bị bao vây của Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn. Chỉ là một khi ông ăn hết những quân trắng bị vây, thì những quân còn lại của Tiêu Hàn có thể tự do hành động, mà quân đen của ông sẽ rơi vào khốn cảnh bị quân trắng bao vây chặt chẽ. 

Một lúc sau --

Lão giả khẽ lắc đầu, ngón tay giữa kẹp một quân đen ném vào trong hộp cờ đặt trên bàn gỗ, cười nhạt nói: "Tìm đường sống trong cõi chết, Tiêu Thái tử quả nhiên là cao thủ chơi cờ!" 

Ánh tịch dương đỏ rực rót vào cửa sổ nhà gỗ thông, bao quanh cơ thể Tiêu Hàn, nhưng đôi mắt tràn ngập khí tức lạnh băng xua tan mọi ấm áp. Trên dung nhan tuấn dật tuyệt luân của Tiêu Hàn không có một chút cảm xúc kiêu ngạo vì thắng cờ, môi mỏng phát ra tám chữ cực kì lạnh nhạt: "Muốn đạt được cái gì, đầu tiên phải cho đi."

Trên mặt lão giả không khỏi sinh ra ảo não vì thua cờ, khoanh tay trước ngực, thua cũng phải thua hết sức ngạo khí, nói: "Hay cho câu muốn đạt được cái gì, đầu tiên phải cho đi. Lão hủ nhận thua. Tiêu Thái tử hỏi đi, lão tử sẽ cho đáp án mà người muốn." 

Lão giả này được người giang hồ gọi là Võ học thông, còn về phần tên tuổi thật, người giang hồ không ai biết. Cái gọi Võ học thông đó là -- bất luận loại võ công nào trong thiên hạ, chỉ cần ngươi sử dụng cho dù chỉ một chiêu, ông đều có thể nói ra võ công này thuộc môn phái nào và người sáng lập ban đầu của nó, quen thuộc như lòng bàn tay vậy. 

Rất nhiều người giang hồ bị kẻ che mặt tập kích, bởi vì không biết thân phận của kẻ che mặt đó nên đến nhà gỗ của lão giả này để thỉnh giáo lão giả được xưng là Võ học thông, nói ra chiêu thức kẻ che mặt sử dụng với mình, hy vọng biết được thân phận kẻ che mặt từ miệng lão giả, để ngày sau có thể tìm đúng kẻ thù, ăn miếng trả miếng hung hăng phản kích. 

Thế nhưng nếu muốn biết đáp án mình từ trong miệng lão giả phải có điều kiện. Điều kiện của lão giả không phải là ngươi giao ra ngân lượng kếch xù, cũng không phải đòi ngươi kì trân dị bảo. Lão giả yêu cờ thành si, chỉ cần ngươi có đủ khả năng chơi cờ thắng ông, ngươi cứ hỏi, ông sẽ cho ngươi đáp án chính xác. Ngược lại, nếu ngươi không thể chơi cờ thắng ông, mặc dù ngươi có dùng lưỡi đao vô cùng sắc bén hung thần ác sát kề trên cổ ông đi nữa, ngươi vẫn sẽ không lấy được đáp án mình muốn. 

Thứ nhất, lấy võ công sâu không lường được của lão giả, nếu ngươi muốn dùng lưỡi đao vô cùng sắc bén hung thần ác sát kề trên cổ ông, cũng không phải chuyện dễ dàng. 

Thứ hai, ngay cả khi võ công của ngươi cao hơn lão giả, nếu ngươi không thể chơi cờ thắng ông mà lại lựa chọn phương thức dụng võ bạo lực hỏi ông, ông sẽ cho ngươi vĩnh viễn chỉ có một câu: Nếu có duyên gặp nhau dưới hoàng tuyền, lão hủ có thể suy tính trả lời ngươi!

Bây giờ Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn bị một chuyện quấy nhiễu rất sâu. Có thể loại trừ sương mù trong lòng hắn, e là chỉ có người thuộc như lòng bàn tay bất luận võ học nào trong thiên hạ thôi. Vì vậy, Tiêu Hàn bước vào nhà gỗ của lão giả, lại phát huy cờ kĩ cao siêu của mình, thắng được lão giả và có cơ hội lấy được câu trả lời.

"Trong thiên hạ có môn phái nào có thể sử dụng một loại võ công mà cả người..." Đôi mắt Tiêu Hàn lạnh băng, không nháy một cái nhìn lão giả, môi mỏng chậm rãi hỏi ra sương mù tràn ngập tâm trí: "Hóa thành một luồng khói đen không thể đánh tan, khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được võ công của người đó?"  #Dien #Dan #Le #Quy #Don

Canh ba đêm qua, hắn vừa mới nằm dài trên giường, chuẩn bị để nguyên áo đi ngủ, bất chợt... một kẻ bịt mặt sát khí dày đặc bao phủ toàn thân, dưới tình huống không kinh động bất kì một cấm vệ quân Bắc Dực nào, xuất hiện ở đầu giường của hắn một cách quỷ mị. Tiêu Hàn từ trên giường nhảy lên, bàn tay phải lập tức lấy tốc độ sét đánh bóp chặt cổ hắc y nhân thần bí. Vậy mà ngay lúc năm ngón tay hắn khóa trụ cổ kẻ bịt mặt, định hỏi ý đồ xông vào, nhưng vẫn không nói một lời, định trực tiếp lấy mạng kẻ đó thì -- Năm ngón tay bóp cổ hắc y nhân lại rơi vào khoảng không một cách quỷ dị. Bởi vì từ đầu đến chân hắc y nhân lại có thể hóa thành một làn khói đen mà nội lực của hắn không thể nào đánh tan, cũng không có cách nào dao động làn khói đen đó.  

Càng làm hắn thấy rợn tóc gáy chính là hắc y nhân che mặt hóa thành làn khói đen vẫn có thể mở miệng nói chuyện với hắn. Hơn nữa, đợi sau khi hắc y nhân nói xong mấy câu, làn khói đen trước mắt hắn vốn không nhúc nhích chút nào, trong nháy mắt trở nên trong suốt, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hắn. Kinh ngạc mở to mắt nhìn làn khói đen biến mất ngay trước mắt, hoặc là... nói chính xác hơn là kinh ngạc trừng mắt nhìn kẻ bịt mặt hóa thành khói đen quỷ dị biến mất trước mắt, quả thật hắn hoài nghi mình gặp quải yêu ma quỷ quái. Nhưng hắn lại tin tưởng sâu sắc rằng trên đời này không có yêu ma quỷ quái tồn tại, nếu có tồn tại thì cũng chỉ ở trong lòng người mà thôi. Hơn nữa, trước khi kẻ bịt mặt hóa thành khói đen này biến mất có nói với hắn mấy câu, hắn càng thêm tin tưởng kẻ bịt mặt không phải ma quỷ gì, mà là một người có bản lĩnh không thể tưởng tượng được. Vì vậy, hôm nay hắn bước vào nhà gỗ của lão giả, muốn từ trong miệng lão giả tinh thông võ học thiên hạ như lòng bàn tay lấy được đáp án có thể hóa giải sương mù trong lòng.

"Ngươi nói cái gì, khói... khói đen?"

Nghe được câu hỏi của Tiêu Hàn, hô hấp lão giả cứng lại trong giây lát, buông cánh tay đang khoanh trước ngực ra, hai tay nắm lại thành hình quả đấm. Theo lệ thường trước đây, một khi lão giả thua cờ, chỉ ần người khác hỏi câu hỏi  gì ông sẽ lập tức cho đáp án, tuyệt đối sẽ không nói nhảm nhiều thêm một câu nào. Thế nhưng lần này, khi Tiêu Hàn đưa ra câu hỏi, lão giả không chỉ không lập tức cho đáp án, trái lại sắc mặt chợt biến, hỏi ngược lại: "Tiêu Thái tử, tại sao người lại hỏi như vậy?" 

Tiêu Hàn từ trên ghế đứng lên, kéo gần khoảng cách giữa mình và lão giả. Đôi mắt Tiêu Hàn thay vì nói là nhìn, không bằng nói là dò xét nhìn lão giả, môi mỏng chậm rãi nói: "Bởi vì... đêm qua ta gặp phải người hóa khói đen mà nội lực của ta không thể đánh tan." 

Võ học thông, mặc dù bị người dùng lưỡi dao sắc bén hung thần ác sát kề ở cổ, chân mày cũng sẽ không nhíu một cái, chỉ có thái độ thản nhiên không thèm để tâm. Nhưng bây giờ nghe được câu hỏi  của mình, Võ học thông luôn trấn định thong thả nhưng lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi không gì sánh được. Đủ để chứng minh... đáp án trong lòng mình muốn, Võ học thông có thể cho ra đáp án chính xác, mà câu trả lời chính xác chuẩn bị nói ra đầy đủ này nhất định sẽ vô cùng kinh người. 

Thật ra thì trong lòng lão giả biết lời Tiêu Hàn là lời thật, nhưng ông không tình nguyện tin tưởng. Ông đứng lên từ ghế, chậm rãi đi tới cạnh cửa sổ nhà gỗ, tự lầm bầm: "Không thể nào... điều này không thể nào... Hắc Yên* tuyệt đối sẽ không có khả năng xuất hiện."

*Hắc Yên: khói đen (Hắc Yên ở đây là tên của Ma tộc nên ta để nguyên).

Nhìn ráng đỏ tràn ngâọ trên bầu trời qua khung cửa sổ, lão giả đang tự lầm bầm có cảm giác ấm áp trên người mình đang chạy mất từng chút từng chút, thay vào đó băng lạnh thấu xương. 

Tiêu Hàn không nói gì, đôi mắt sâu tựa biển cứ thẳng tắp nhìn bóng lưng lão giả, cho đến khi --

Lão giả thu lại thần sắc trên mặt, thân thể chậm rãi quay lại, dời bước đến trước mặt Tiêu Hàn, giọng nói nhàn nhạt hỏi: "Kẻ tới tìm người, có phải nói với người một câu hay không? Hắn nói... cần máu tươi của người?" 

"Không sai, hắn thật sự đã nói như vậy. Chỉ là... lão nhân gia, hình như ta mới là người hỏi, còn ngươi mới là người bị hỏi?" 

Tiêu Hàn chau hàng lông mày tuấn tú, cánh tay bỗng khoanh lại, giọng nói lạnh lùng: "Không phải là ta không vui khi trả lời ngươi, nhưng tối thiểu ngươi cũng phải thay ta giải tỏa khó hiểu trong lòng đã chứ?" 

Đúng vậy, người nọ quả thực đã nói muốn máu tươi trong cơ thể hắn, hơn  nữa dùng phương pháp hết sức đặc biệt lấy máu trong cơ thể hắn, chỉ là người nọ không nói vì sao phải dùng phương pháp đặc biệt để lấy máu của hắn. Đối với yêu cầu của người nọ, hắn đáp lại bằng một câu trả lời cự tuyệt. Máu tươi chảy trong cơ thể hắn chính là thứ của hắn. Thứ của hắn tại sao phải cho người khác? Thứ của hắn... cho tới bây giờ cũng không muốn sẻ chia cùng người khác. Nhưng người nọ đã nói, tốt nhất mình nên nghĩ lại, ngàn vạn đừng lấy tính mạng nói giỡn. Bởi vì, thứ hắn muốn, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để đạt được. Nếu cuối cùng không thể đạt được ý muốn, hắn sẽ càng không từ thủ đoạn để phá bỏ thứ không đạt được đó. Người nọ còn nói, nếu mình nghĩ lại thông suốt, nguyện ý "thành kính dâng hiến" máu trong cơ thể cho hắn, liền đi Tây Thần quốc rồi đích thân dùng giọt máu tươi tạo thành kí hiệu đặc biệt, người nọ sẽ hiện thân gặp mình. 

"Nếu thua cờ, ta phải thành thật trả lời câu hỏi  của người, đây là nguyên tắc của ta. Chỉ là..." 

Nghe được lời nói của Tiêu Hàn, thân thể lão giả hơi cứng lại, trong lòng u ám thở dài một hơi, mở miệng nói: "Trước khi thành thật trả lời câu hỏi  của người, ta còn phải làm một việc." 

Dứt lời, lão giả đi về phía mười vò rượu đặt cạnh vách tường phía nam. Một tay xốc lên vò rượu, mở nắp ra, lão giả bỗng ngửa đầu, "ục ục" rót rượu tự ủ trong vò vào miệng. 

Lão giả bỗng chạy đi uống rượu là chứng nghiện rượu đột nhiên tái phát sao? Hay là dùng rượu để... che giấu nội tâm tràn đầy sợ hãi một lần nữa khi cho Tiêu Hàn câu trả lời đây?

Đợi lão giả uống hết vò rượu, sau đó bỏ bình rỗng xuống mặt đất, nói từng câu từng chữ trả lời thì nguyên nhân ông bỗng chạy đi uống rượu... hiểu rõ trong nháy mắt!

"Thế gian chí tôn, Linh Cung thần bí. Uy hiếp thiên hạ, vạn vật kinh phục (kinh sợ + kính phục). Ma tộc bất xuất, ai dám tranh phong?" 

-- Cái gì, Ma tộc? Ma tộc không phải đã... 

Lão giả vừa dứt lời, Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn từ trước đến nay thái sơn sụp đổ mặt không đổi sắc, nhưng lần này phá lệ sắc mặt biến đổi, đại não nhất thời bị choáng. Thân thể cứng ngắc sau một lúc lâu, Tiêu Hàn mới lấy từ trong tay áo ra một thỏi vàng lấp lánh. Hắn để thỏi vàng xuống mặt bàn rồi nhìn lão giả, môi mỏng chậm rãi nói: "Ta cũng cần uống chút rượu, mà không mang rượu tới đây, cho nên ta mua của ngươi một vò rượu." 

"Rượu trắng ta tự ủ không bán ra bên ngoài, cũng không chia sẻ với người khác. Chỉ có điều, cho dù ai nghe được hai chữ "Ma tộc" cũng muốn uống rượu tìm say, hi vọng tất cả đều là ảo cảnh trong lúc say. Cho nên..." Lão giả nhìn Tiêu Hàn, mở miệng nhàn nhạt nói: "Giờ phút này, ta tính nguyện phá lệ một lần. Thỏi vàng kia người có thể thu lại, rượu trắng đặt ở bên tường, người cứ tự nhiên!"

Tiêu Hàn không thu hồi vàng trên bàn đi, đúng như lời lão giả đã nói, hắn nghe được hai chữ "Ma tộc" liền có nhu cầu uống rượu cấp bách ngay bây giờ. Cho nên, Tiêu Hàn chạy như bay về phía vách tường phía nam nhà gỗ, một tay xốc lên một vò rượu trắng,  nhanh chóng mở nắp vò rượu. Tư thế uống rượu của hắn giống hệt lão giả lúc nãy, ngẩng đầu lên rồi "ục ục" mãnh liệt tưới rượu lão giả tự ủ vào trong miệng. 

Tiêu Hàn uống không ngừng nghỉ đến khi cạn sạch cả vò rượu trắng, đặt cái bình rỗng trên mặt đất, đưa mắt nhìn lão giả, mở miệng nói: "Điều cuối cùng, người của Ma tộc... vì sao muốn máu tươi của ta?" 

Lão giả im lặng nhìn Tiêu Hàn một lúc lâu, không trả lời thẳng câu hỏi  của Tiêu Hàn, chỉ chậm rãi nói một câu: "Không cần hỏi nữa, cũng đừng lấy máu mình kính dâng theo yêu cầu của người Ma tộc." 

Lần đầu tiên có người thắng cờ, thế nhưng Võ học thông lại "tỏ vẻ vô lại" cự tuyệt trả lời câu hỏi.

Mà Tiêu Hàn thắng cờ vốn có mười phần quyền lợi yêu cầu câu trả lời của Võ học thông, nhưng nghe được lời của lão giả lại cư nhiên bỏ qua quyền lợi đòi câu trả lời. Cặp mắt đen láy không gợn sóng không cảm xúc, hắn ôm quyền với Võ học thông, sau đó môi mỏng phun ra hai chữ lạnh nhạt: "Cáo từ!" Lời cáo từ vừa dứt, không đợi Võ học thông mở miệng đáp lại, Tiêu Hàn đã nhanh chóng quay người, bước nhanh như sao xẹt đi về phía cửa chính nhà gỗ. 

Cơ thể Võ học thông đứng như trời trồng trong nhà gỗ thông, hai tay nắm lại thành hình quả đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đôi mắt lặng lẽ nhìn phía ngoài cửa lớn. Cho đến khi bóng dáng Tiêu Hàn hoàn toàn mất hút trong tầm mắt, hai chân lão giả bỗng nhẹ nhàng nhún một cái, thân thể nhanh như chớp lóe, biến mất ở trong căn nhà gỗ. 

Phương hướng mà Võ học thông rời đi hoàn toàn trái ngược với hướng đi của Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn. Ông vội vàng rời đi nên chưa kịp đóng cửa nhà gỗ, bởi vì ông phải chạy gấp đến tìm một người để hồi báo lại tin tức động trời như sấm: Ma tộc tái thế. 

Mà trong nháy mắt Võ học thông biến mất ở nhà gỗ, Tiêu Hàn vốn đã rời đi, bóng dáng lại xuất hiện ngoài cửa của nhà gỗ thông. Liếc nhìn phương hướng rời khỏi của lão giả, Tiêu Hàn không đuổi theo. Thật ra, lúc trước Tiêu Hàn giả vờ cáo từ, mục đích là để sau đó theo dõi ông. 

Hắn biết công phu của Võ học thông rất cao, chỉ là... Hắn vạn lần không ngờ tới, khinh công của võ học thông lại càng cao, thậm chí so với khinh công của hắn chỉ có hơn chứ không kém, căn bản hắn không có cách nào đuổi kịp. 

Trong lúc Tiêu Hàn với vẻ mặt cực kì nặng nề, lông mày tuấn tú khẽ nhíu nhìn phương hướng Võ học thông rời đi, tâm tư bỗng chốc rối loạn -- 

Phía trước cách đó không xa chợt truyền đến tiếng vó ngựa đạp vang cả một vùng đất, trong nháy mắt, hai hắc y nhân đeo bên hông thanh lợi đao của thị vệ Bắc Dực quốc, vội vã giục ngựa đến trước mặt Tiêu Hàn. Dây cương trong tay bỗng bị ghìm lại, tuấn mã hí vang, ngưng bốn vó dậm chân lên đất phát ra âm thanh chói tai. Hai thị vệ mau chóng đặt roi dài lên lưng ngựa, động tác vô cùng nhanh nhẹn nhảy từ trên lưng ngựa xuống. 

Hai thị vệ Bắc Dực sốt ruột giục ngựa trên đường làm mồ hôi rịn ra trán, cùng nhau quỳ một gối xuống trước mặt Tiêu Hàn, cung kính đồng thanh nói: "Tham kiến Thái tử!" 

Tiêu Hàn thu hổi vẻ mặt nặng nề, sắc mặt lãnh mạc lần nữa xuất hiện, hai mắt lạnh nhạt liếc nhìn hai thị vệ, mở miệng nói: "Giục ngựa đến có việc gấp gì?" 

Một thị vệ thò tay phải vào phía trong lồng ngực hơi nhô ra, móc ra một ống trúc nhỏ. Đầu tên này cung kính cúi xuống, hai tay dâng ống trúc nhỏ cho Tiêu Hàn, thở hổn hển nói: "Thái tử, mật thám ẩn nấp ở Tây Thần quốc cho chim bồ câu đưa tới tin tức." 

Tiêu Hàn nhận lấy ống trúc nhỏ, rút ra một tờ giấy được nhét trong đó, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, nhìn không sót một chữ trên giấy.  

-- Đầu tiên là Thương Nguyệt quốc, tiếp là Tây Thần quốc, theo sau... chẳng lẽ đến phiên Bắc Dực quốc? 

Xem ra, bất luận là mật thám ẩn náu ở Tây Thần quốc cho chim bồ câu đưa đến tin tức "gây sóng gió", hay người Ma tộc thần bí theo lời Võ học thông, canh ba đêm qua một phen "vừa đấm vừa xoa" nói chuyện với hắn, đều làm hắn tất yếu phải đi Tây Thần quốc một chuyến! 

Chỉ là hiện nay đại quân của Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt đang nhìn chằm chằm vào lãnh thổ mênh mông của Bắc Dực, cho nên trước khi đến Tây Thần, hắn còn vài lời hết sức quan trọng phải cùng phụ hoàng mật đàm trắng đêm. 

Đọc xong chữ trên giấy, Tiêu Hàn nhét cả ống trúc nhỏ và lá thư vào tay áo, sau đó từ môi mỏng phát ra hai chữ lãnh mạc trầm thấp, lại chứa mười phần uy nghiêm: "Hồi cung!" Dứt lời, vạt áo xanh nhạt thêu mây bay trắng tinh theo gió ngạo nghễ cuốn lên, Tiêu Hàn tung người nhảy lên lưng một tuấn mã đối diện, nhanh chóng vung roi giục ngựa chạy về phía trước.

Nghe thấy lời nói uy nghiêm của Tiêu Hàn, hai thị vệ vốn quỳ một chân trên đất cũng tung người nhảy lên lưng con tuấn mã còn lại, một trước một sau cưỡi chung ngựa, vung roi đuổi theo Thái tử...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui