Đặc Công Tà Phi

Từng trận vó ngựa, bụi bay cuồn cuộn.

Từ bốn phương tám hướng ở sườn núi, gió sớm vốn là nhẹ nhàng lướt qua, trong thoáng chốc biến thành gió lốc điên cuồng gào thét.

Trong nháy mắt --

Từng đoàn tinh binh Phi Báo vọt đến chân núi, bỗng chốc ghìm dây cương, phong thái ngạo nghễ cưỡi trên lưng ngựa, dieendaanleequuydonn cúi đầu nhìn xuống những thương binh đã mỏi mệt của Thương Nguyệt quốc và Tây Thần quốc.

Từng dãy bộ binh cầm đao, cầm kiếm, cầm mâu, giương cao cờ, đều ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt sáng ngời, toàn thân tỏa ra một phong thái oai phong lẫm liệt đứng thẳng ở giữa sườn núi.

Trong đó tại một chỗ ở sườn núi, ngay phía trước đoàn tinh binh Phi Báo, là một con Hãn Huyết Bảo Mã toàn thân trắng thuần như băng tuyết Thiên Sơn, hai mắt đỏ ngầu như lửa.

Con Hãn Huyết Bảo Mã này, là ở trong số năm con Hãn Huyết Bảo Mã còn lại trên thế gian, số tuổi xếp thứ ba, cho nên Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đặt cho nó một cái tên -- Tiểu Tam.

Hôm nay, cưỡi trên lưng Tiểu Tam, không nghi ngờ chút nào, tất nhiên là thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn.

Tuy chỉ mặc một bộ cẩm y màu xanh lam, chưa mặc vào chiến bào màu bạc của thái tử, nhưng lúc này Tiêu Hàn lại vô cùng có khí phách, lộ rõ ra phong thái của một vương giả.

"Tướng sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần nghe đây, các ngươi đã kiệt sức, không còn lực để chiến đấu lần nữa, mà lương thực lại bị lửa lớn thiêu hủy. Cho nên, các ngươi chỉ có ba con đường có thể đi."

Đôi mắt đẹp lạnh nhạt như sương lướt qua, Tiêu Hàn chẳng muốn nhiều lời vô ích, từ trong miệng phát lời nói tàn khốc, Die nd da nl e q uu ydo n lại muốn khiến cho tất cả thương binh đã mỏi mệt nghe thấy rõ ràng, nên đã sử dụng nội lực hùng hậu truyền âm.

"Một: bị đại quân Bắc Dực của ta bắn tên mà chết; hai: bị đại quân Bắc Dực của ta vây ở nơi này, chờ đói đến chết; ba: quy hàng Bắc Dực quốc, việc đói khát có thể giải quyết, tính mạng có thể được bảo toàn!"

Gặp phải đại quân Bắc Dực đằng đằng sát khí, thế như chẻ tre, tinh thần Địch tướng quân mệt mỏi, hơi sức đã dùng hết, nhưng mà trên mặt lại cũng không lộ ra chút sợ hãi nào.

"Ta khinh --"

Địch tướng quân chậm rãi đứng lên, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt về phía Tiêu Hàn, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiêu Hàn, có bản lãnh thì đánh một trận quang minh chính đại. Nham hiểm thiêu hủy lương thực của quân ta, uy hiếp quân ta đã kiệt sức quy hàng, làm như thế, có khác gì tiểu nhân hèn hạ chứ?"

"Đánh một trận quang minh chính đại? Địch tướng quân, đừng quên, ngươi là bại tướng dưới tay của ta. Huống chi, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đạo lý này, chỉ cần là người đều biết rõ."

Sóng gợn lăn tăn hiện lên trong mắt, tia sáng lạnh lẽo như băng bắn về phía Địch tướng quân, Tiêu Hàn gằn từng câu từng chữ nói: "Không ai buộc ngươi làm trai cò, ngươi cũng có thể lựa chọn làm ngư ông. Dinendian.lơqid]on Vì vậy, cũng không phải bản thái tử âm hiểm hèn hạ, mà là Địch tướng quân ngươi kế không bằng người!"

"Ngươi...ngươi, ngươi......"

Từ trước đến giờ tính tình Địch tướng quân cương liệt, không giỏi nói chuyện, vốn đã bị nội thương ngoại thương vô số, hiện giờ lại bị Tiêu Hàn chế giễu châm chọc, lập tức bị tức giận phun ra một ngụm máu tươi.

Coi như không thấy Địch tướng quân hộc máu, đôi mắt lạnh như đầm băng đêm khuya lại một lần cúi xuống lướt qua những thương binh đã mỏi mệt của hai nước, vẻ mặt Tiêu Hàn không chút biểu tình nỏi: "Bản thái tử lặp lại lần nữa, hoặc là quy hàng, sống; hoặc là tiếp tục cự tuyệt, chết. Cho các ngươi thời gian một khắc, ra một lựa chọn sáng suốt đi!"

Tiêu Hàn vừa dứt lời, từng tia sáng sắc bén từ bốn phương tám hướng nhanh chóng lóe lên.

Tất cả tinh binh Phi Báo cưỡi trên lưng chiến mã đồng thời lấy xuống cung tên đeo trên vai, rồi bỗng chốc kéo căng dây cung, đưa đầu mũi tên chỉ về phía những thương binh đã mỏi mệt của hai nước.

Binh lính hai nước đang ở trạng thái kiệt sức, phần lớn ngay cả sức nói chuyện cũng không có, sao còn có thể đứng dậy anh dũng phản kháng đây?

Nhưng, bọn họ tình nguyện mất đầu, rơi máu, một lòng trung thành với quốc gia, duy trì đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh, cũng sẽ không tham sống sợ chết yếu đuối quy hàng Bắc Dực quốc.

Vì vậy, thương binh hai nước đã kiệt sức, tất cả đều hung tợn trừng mắt nhìn về phía Tiêu Hàn, cả người tỏa ra khí phách thà chết cũng không khuất phục.

Trừ một người, người này không giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, chỉ là gương mặt ảm đạm, đôi mắt tràn đầy bi thương cúi thấp đầu xuống, trái tim lặng lẽ tấu lên một khúc thê lương.

Người cúi đầu chán chường này, chính là thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong, không như những thương binh phẫn nộ trừng mắt nhìn, tâm của Dạ Dật Phong lại cực kỳ sáng như gương.

Tiêu Hàn và đại quân Bắc Dực lên giọng hiện thân, mặc dù mở ra tiết mục quy hàng, vậy mà... đến cuối cùng, da.nlze.qu;ydo/nn người thực sự mở ra tiết mục quy hàng kết thúc mọi chuyện, sợ rằng lại là một người khác!

Ngay lúc Dạ Dật Phong thầm khổ sở trong lòng thì nháy mắt --

Một tiếng cười thoáng hiện dịu dàng như suối nóng trong cốc, ngọt như bánh quế đường, nhẹ nhàng tiến dần vào trong tai tướng sĩ ba nước, nặng nề đưa vào trong tai Tiêu Hàn.

"Này, ta nói cái người nào đó, trước khi ngươi yêu cầu đáp án quy hàng hoặc cự tuyệt, có thể trả lại cho ta món đồ mà ngươi đã thiếu nợ ta được không?"

Tiếng cười rơi xuống dịu dàng dễ nghe, ngoài Tiêu Hàn ra, tất cả mọi người đều theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy......

Phía trên bầu trời cao rực rỡ ánh mặt trời, một đôi bích nhân rung động lòng người, mái tóc đen như mực bay múa theo gió, chân đạp trên một đám mây bảy màu rực rỡ, giống như tiên trên trời, chậm rãi bay về phía chỗ Tiêu Hàn.

Vạt áo màu tím bay lên, Hiên Viên Diễm nở nụ cười yêu dã mê hoặc lòng người, phong thái tôn quý hơn thần, khí phách vương giả hoàn toàn sẵn có, làm người ta cảm thấy kính nể, mà tướng sĩ ba nước cũng không xa lạ gì.

Mấy năm trước, ba nước đều đã từng tuyên chiến với Long Diệu hoàng triều.

Vì vậy, đối với chiến thần Hiên Viên Diễm có tư thái kiêu ngạo, dụng binh như thần, chỉ huy tác chiến thay đổi liên tục, dfienddn lieqiudoon trên chiến trường này đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, tướng sĩ ba nước đều trọn đời khó quên.

Khiến tướng sĩ ba nước cảm thấy xa lạ, là Thượng Quan Ngưng Nguyệt với làm váy màu tím tung bay như họa, dung nhan như ngọc tuyệt sắc vượt xa tiên trên trời, phong thái tà mị làm cả vùng đất vạn vật đều say mê.

Vị nữ tử này cùng với Thụy vương Long Diệu Hiên Viên Diễm, ngón tay thâm tình hạnh phúc đan vào nhau, dung nhan xinh đẹp khiến nắng gắt ảm đạm, phong thái tươi đẹp khiến trần gian thất sắc, hẳn là Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong truyền thuyết?

-- trời ạ!

Bởi vì thể lực của bọn họ đã hao hết, từ đó dẫn đến hoa mắt rồi sao?

Nếu không, vì sao bọn họ lại thấy... lại thấy Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại cưỡi mây đạp gió từ trên trời xuống đây chứ?

Chậm rãi hạ xuống trước mặt Tiêu Hàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nhếch ngón út tay phải lên, dưới gót sen kia, vốn là đám mây rực rỡ được thất thải linh lực hóa thành, lại biến mất không thấy.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm xuất hiện, khiến Hãn Huyết Bảo Mã Tiểu Tam mà Tiêu Hàn đang cưỡi, đầu lập tức ngẩng lên, liên tục phát ra tiếng làm nũng: "Hí hí hí..."

Hiên Viên Diễm cong lên một nụ cười ma mỵ, vung ống tay áo về phía Tiểu Tam.

Tiểu Tam nhận được chỉ thị, thân thể kích động nhịn xuống việc tiến lên mè nheo với hai vị chủ tử, đầu chán chường cúi xuống, Dieenndkdan/leeequhydonnn mũi phát ra hơi thở "hồng hộc", lòng không phục tiếp tục đảm nhiệm làm chiến mã của Tiêu Hàn.

Còn Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiêng đầu, thân thể mềm mại dựa vào cánh tay Hiên Viên Diễm, duỗi ra bàn tay đang mở rộng đưa về phía trước mặt Tiêu Hàn.

Rét lạnh nhìn lướt qua Tiểu Tam ngoài mặt vô cùng thần phục với chủ tử mới, thực ra lại tâm tâm niệm niệm nhớ thương chủ tử cũ, Tiêu Hàn nhảy từ trên lưng Tiểu Tam xuống.

Bước nhẹ chân, càng kéo gần lại khoảng cách với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Đôi mắt Tiêu Hàn sâu thẳm như đêm tối, nhìn ý cười đầy phong tình trong đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bàn tay trái lại làm một động tác ra hiệu.

Phía sau Tiêu Hàn, vốn có hai tên kỵ binh Phi Báo đứng sát, lúc này nhường bước mở ra một lối đi nhỏ.

Một bộ binh bước qua lối đi đó, đi tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà cánh tay trái tên bộ binh này cong lên, đang ôm lấy một chậu hoa thơm mà từng cánh hoa lại cong cong xếp thành từng lớp.

Hình dáng cây hoa này không khác gì hoa cúc bình thường, cánh hoa lộ ra màu vàng nhạt, chính là một trong những loại dược liệu quý hiếm mà hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đang tìm -- Ma Âm hoa.

Đi tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đặt chậu sứ tinh sảo trồng Ma Âm hoa vào trong tay nàng, tên bộ binh Bắc Dực lại lui trở về trong đội ngũ.

Mũi ngửi nhẹ hương hoa, sau đó, ngón tay lại nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa mềm mại.

Đợi đến khi gió sớm chơi đùa bên tai, tấu lên một khúc nhạc trời như dòng suối nhỏ trong suốt, chảy vòng quanh tảng đá hình trứng ngỗng (???), [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Thượng Quan Ngưng Nguyệt xác nhận Tiêu Hàn không nuốt lời, thật sự giao Ma Âm hoa cho nàng.

Bàn tay phải nâng chậu sứ tinh xảo, mơ hồ hiện ra ánh sáng bảy màu quay xung quanh, trong nháy mắt chậu sứ tinh xảo liền hóa thành tro bụi, Ma Âm hoa lá xanh hoa vàng xoay tròn ở giữa không trung.

Ống tay áo màu tím bay cuốn lên, một chiếc hộp nhỏ màu vàng kim bay ra từ trong tay áo, rơi vào trên tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn về phía nắp hộp, tầng trên của hộp nhỏ được mở ra, Ma Âm hoa xoay vòng bay vào tầng chót cùng của chiếc hộp nhỏ, trong đó được bôi một lớp thuốc bột đặc chế.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thu hộp nhỏ vào trong tay áo, sau khi mỉm cười nhìn Hiên Viên Diễm, cũng không mở miệng nói một tiếng "cám ơn" với Tiêu Hàn đã hết lòng tuân thủ lời hứa.

Bởi vì, đây vốn chính là một cuộc giao dịch.

Ban đầu, đúng là đã nói trước. Bọn họ thay Tiêu Hàn hóa giải kiếp số bị Ma Quân lấy máu, Tiêu Hàn phải bỏ ra cái giá là Ma Âm hoa mà hắn yêu thích, cho nên bọn họ vốn không cần nói cảm ơn.

Hai mắt Tiêu Hàn vẫn rét lạnh như băng, nhưng trong lòng lại trào lên từng đợt sóng, mặt không chút thay đổi liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, hai tay bắt chéo sau lưng bỗng chốc thả ra.

Hai mắt Tiêu Hàn khẽ nheo lại, lại một lần nữa thúc giục nội lực vô cùng hùng hậu, truyền âm thanh cực kỳ tàn khốc vào trong tai các tướng sĩ của hai nước.

"Là quy hàng Bắc Dực quốc, hay là cứng đầu tự tìm đường chết? Thời gian một khắc đã qua, đến lúc các ngươi giao ra đáp án rồi!"

Tiêu Hàn vừa dứt lời, đoàn tinh binh Phi Báo ở bốn phương tám hướng bắt đầu kéo căng dây cung.

Gió sớm đã than khóc, ánh nắng vàng hạ nhiệt.

Dường như chỉ cần có binh lính nào của hai nước Thương Nguyệt và Tây Thần đưa ra đáp án cự tuyệt, dieendaanleequuydonn lập tức sẽ bị mũi tên đoàn tinh binh Phi Báo bắn xuyên tim, xuống đường hoàng tuyền.

Có điều --

Còn chưa đợi thương binh hai nước phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Hàn lần nữa, kiêu ngạo đưa ra đáp án "Ngươi muốn giết thì cứ giết, chúng ta thà chết cũng không quy hàng!".

Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt nhẹ lọn tóc bên má hồng, đôi môi đỏ mị hoặc cong lên, lại một lần nữa bật ra tiếng cười dịu dàng như suối nóng trong cốc, ngọt như bánh quế đường.

"Đại quân Thương Nguyệt, đại quân Tây Thần, đặc biệt là đại quân Bắc Dực, các ngươi đều nghe rõ đây, bổn vương phi cũng có lời nói muốn hỏi, các ngươi đến cuối cùng là quy hàng Long Diệu hoàng triều ta, hay là muốn chết không toàn thây đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui