Đặc Công Tà Phi

Hiên Viên Ly thôi vui mừng, cuốn lại thánh chỉ rồi nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm. Hai người họ cùng nắm tay thành hình quả đấm, sắc mặt đen lại hỏi: "Đọc xong rồi hả?" 

-- Hóa ra, Ly, người này nói quà mừng đính hôn là quăng gánh nặng giang sơn cho bọn họ? 

Đùa gì thế? Tứ quốc thống nhất, chính vụ nhiều như thế, nếu bọn họ trở thành đế hậu một nước, chẳng phải sẽ gánh hết bận rộn hay sao? Đâu còn có thể một lòng một dạ, tay nắm tay vai kề vai, tiêu dao tự tại trong thiên địa, chàng vẽ tranh ta ngâm thơ, trong mộng không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ?! 

Hiên Viên Ly nhìn qua nắm đấm của hai người kia, sợ rằng họ sẽ không thể khống chế được mười ngón tay, phát điên lao đến túm cổ áo, đánh mình sưng mặt sưng mũi. Hắn cong cong môi, ở trong ngục tối nhiều năm, cuối cùng được giải thoát ngắm trời xanh mây trắng, liền gật đầu một cái, giọng điệu vô cùng vui vẻ: "Ừ, đọc xong rồi." 

-- Trọng trách cực khổ này của hoàng đế, hắn đã sớm muốn dứt bỏ rồi. Có thể khiến Diễm quản lí thiên hạ, sao hắn không vui vì không còn vướng bận, mỗi ngày ngâm thơ nâng cốc, tiêu dao ngắm hoa xem cỏ nhìn trời chiều? 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhìn thấu suy nghĩ của Hiên Viên Ly, bởi vì âm mưu trong nụ cười đó đã bắn ra ngoài chín tầng mây (*) rồi. Đỉnh đầu hai người bị mây đen che kín, ánh mắt sắc bén như dao chọc thẳng vào khuôn mặt tươi cười của hắn. Bọn họ cắn răng nói: "Ngày mai chúng ta không thành thân nữa, quà của huynh có thể thu lại." 

[(*) Ý là quá lộ liễu.] 

Hiên Viên Diễm nhún vai, cười tươi hơn: "Rất xin lỗi, ngày mai hai người không thành thân cũng phải thành thân, quà tặng này không muốn nhận cũng phải nhận, bởi vì một vạn tinh binh Hổ doanh đã sớm xuất động, sớm nhất tối nay, chậm nhất sáng sớm mai..." Hiên Viên Ly nhét thánh chỉ truyền ngôi vào ngực Hiên Viên Diễm rồi cười như gió xuân: "Các lão bách tính sẽ thấy chiếu thư của Long Diệu hoàng về hôn lễ của Thụy vương và Thụy vương phi, đồng thời lên ngôi Thần đế và Thần hậu." 

Nghe Hiên Viên Ly nói, Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩn người, khuôn mặt hoàn toàn tối sầm: "Huynh lại dùng ám chiêu đùa giỡn?" 

Một khi chiếu thư truyền ngôi của Ly được công bố khắp thiên hạ, chẳng phải chuyện bọn họ trở thành đế hậu đã ván đóng thành thuyền, gạo nấu thành cháo, biến thành kết cục đã định? 

Lúc này -- Vô Ngân lúc nhìn Hiên Viên Ly bên trái, lúc lại nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm bên phải, rất muốn ôm cột cười to hả hê vài tiếng. 

Hiên Viên Diễm lườm Hiên Viên Ly, quay đầu nhìn Vô Ngân: "Vô Ngân, trước khi vào  điện nghị chính, không phải ta đã bảo ngươi mang theo tín hiệu pháo bông liên lạc với các Trưởng lão, đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra sao?" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng lườm Hiên Viên Ly, nhìn Vô Ngân, nói: "Vô Ngân, mau lấy pháo bông ra, giúp ta và Diễm lập tức liên lạc với Trưởng lão, để họ thông báo với đệ tử Cái Bang cản lại tinh binh Hổ doanh đi dán chiếu thư." 

Nàng và Hiên Viên Diễm biết tinh binh Hổ doanh nhất định sẽ dán chiếu thư khắp các cửa thành. Họ cũng biết đệ tử Cái Bang trải rộng thiên hạ, chỉ cần lập tức hạ lệnh cho Trưởng lão để liên lạc với đệ tử Cái Bang. Lấy khả năng của đệ tử Cái Bang, nhất định có thể cản lại tinh binh Hổ doanh, để chiếu thư của Hiên Viên Ly không thể thông báo cho thiên hạ. 

Vô Ngân vốn đang dồi dào hứng thú xem kịch hay lại xui xẻo bị kéo vào, huyệt hai bên thái dương nhức nhối. 

-- Hắn có mang theo pháo bông, nhưng lại giơ hai tay hai chân tán thành Hiên Viên Ly. Hắn cũng cảm thấy nếu thiên hạ này do Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt trị vì mới đúng là phúc của vạn dân, may mắn của quốc gia. Nếu hắn nói quên mang pháo bông, có khi nào sẽ bị hai phu thê nhà kia xé xác tại chỗ không? 

Vô Ngân day day hai bên thái dương, tránh ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, ngửa đầu nhìn xà nhà màu vàng rồi lắp ba lắp bắp: "Khụ, ta nói... cái đó... ta... hình như quên mất..." 

"Ngươi muốn nói gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hiểu suy nghĩ trong lòng Vô Ngân, lạnh lùng hỏi, đồng thời ép đến gần hắn. 

Vô Ngân lui từng bước về phía sau đến khi đụng vào tường, phát hiện không còn đường lui, hắn mạo hiểm nguy cơ bị xé xác, lấy hết dũng khí nói: "Ta quên mang rồi." Dứt lời, hắn đảo mắt, nhìn cửa điện nghị chính đằng sau lưng hai người trước mặt. 

-- Khụ khụ, nếu hắn vứt bỏ tất cả hình tượng, nhanh chân chạy mất dép ra khỏi điện nghị chính thì hẳn sẽ không ai giễu cợt hắn chứ? 

Trong lúc Vô Ngân đang thầm suy tính, chờ đợi thời cơ trốn thoát thì Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong không hẹn mà cùng cúi đầu, khóe môi vẽ nên đường cong tự giễu. Muôn vàn suy nghĩ, tất cả mưu đồ, vắt hết óc để giành được đế vị thiên hạ độc nhất vô nhị mà bao nhiêu người tha thiết mong ước, nhưng những thứ này đặt trước mặt hai huynh đệ họ Hiên Viên như củ khoai lang nóng bỏng tay, để bọn họ đẩy tới đẩy lui. Một màn này đối với bọn hắn mà nói là châm chọc biết nhường nào. 

Cùng lúc đó -- Thiên Cơ lão nhân ngồi bên bàn với tư thế vô cùng không tao nhã, đung đưa hai chân, hai tay vuốt chòm râu sam, nói: "Khụ, ta nói Diễm tiểu tử, Nguyệt hài tử..." 

Lời của Thiên Cơ lão nhân như cơn mưa kịp lúc, khiến Vô Ngân không đường lui suýt kích động giật mình nhảy lên, nhào qua ôm lấy ông mà khóc lóc nức nở, cảm ơn ân cứu nguy của ông. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nghe Thiên Cơ lão nhân gọi, quay phắt đầu lại, nhíu mày nhìn ông. 

"Đừng cố liên lạc với Trưởng lão để bọn họ chặn lại chiếu thư nữa. Dù các con bắn pháo bông thì các Trưởng lão tình nguyện bị trách phạt cũng sẽ làm như không thấy, bởi vì..." Thiên ơ lão nhân không để ý đến ánh mắt tức giận của đồ nhi và đồ tức bảo bối, học theo Vô Ngân ngửa đầu ngắm xà nhà: "Giúp công cuộc trở thành thần đế thần hậu của hai con, các Trưởng lão, Ly tiểu tử và Soái lão đầu tuyệt đối không mưu mà hợp." 

Thiên cơ lão nhân vừa dứt lời, Hiên Viên Ly tiếp tục bổ sung: "Huống chi, cho dù hai người ngăn chiếu thư phát ra ngày mai, cũng không ngăn được chiếu thư của ta vào ngày kia, ngày kia nữa. Cho nên..." Hiên Viên Ly kéo dài giọng điệu, bước đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.  Hắn vỗ lên bả vai hai người, trong bụng vui mừng vì âm mưu được như ý, nói từng chữ từng câu: "Để ta toại nguyện tâm nguyện truyền ngôi, giúp vạn dân tạo phúc." 

Dứt lời, Hiên Viên Ly quay người lại, nhận lấy ánh mắt tức giận bốc lửa xuyên sau lưng, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn nở nụ cười như gió xuân, sải bước đến trước mặt Thiên Cơ lão nhân. Hắn nghiêng đầu, khoanh tay: "Này, Soái lão đầu, chẳng phải người nói sẽ dẫn ta đi bắt ếch rồi cùng nhau nướng ăn sao? Giờ chúng ta có thể xuất phát rồi." 

Thiên Cơ lão nhân nhảy xuống ghế như lò xo, chòm râu lay lay, dùng tay trái túm tay phải của Hiên Viên Ly. Một tiếng "vèo" vang lên, một cơn gió mạnh nổi lên trước mặt mọi người. Khi gió mạnh dừng lại, Thiên Cơ lão nhân và Hiên Viên Ly đã biến mất khỏi điện nghị chính. 

 người dịch.

Lúc này, bên ngoài điện nghị chính, tiếng cười của Thiên Cơ lão nhân truyền theo gió: "Diễm tiểu tử, Nguyệt hài tử, Soái lão đầu và Ly tiểu tử đi trước bắt ếch, mai trở về uống rượu mừng của hai đứa." 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt tặng một ánh mắt đại coi thường về phía hai người kia rời khỏi, giơ cánh tay phải đụng nhẹ vào lồng ngực Hiên Viên Diễm, môi hồng run run: "Diễm, hai ta cứ bị tính kế như thế à?" 

Hiên Viên Diễm cũng ném ánh mắt coi thường đến cửa điện, nhún vai: "Đúng, cứ thế bị tính kế." Ngay sau đó, hắn hợt nhếch môi, dùng âm điệu chỉ hai người mới nghe thấy nói bên tai nàng: "Nguyệt nhi, thật ra nếu muốn tự do, hai ta tay nắm tay vai kề vai, tiêu dao tự tại trong thiên địa, nàng ngâm thơ ta vẽ tranh, trong mộng không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ cũng không phải chuyện quá khó khăn." 

Thương Quan Ngưng Nguyệt nhướn mày, nháy mắt, khẽ "A" một tiếng. 

"Chỉ cần Nguyệt nhi chịu chút khổ cực, ta lại thêm ra sức, chúng ta nhanh chóng sinh bốn bảo bảo thông minh để..." Hiên Viên Diễm hạ giọng, cười xấu xa: "Một bảo bảo quản lí đế đô, ba bảo bảo còn lại quản lý ba đất phong, hai chúng ta liền có thể được tự do." 

-- Diễm coi nàng như heo mẹ à? 

Hắn vừa dứt lời, nàng đỏ má, lập tức đập một phát vào ngực hắn. Giờ phút này, Diễm tuyệt đối không ngờ hắn chỉ trêu chọc nàng, cuối cùng lại trở thành sự thật. Bởi vì, phu thê hai người thực sự có bốn bảo bối thiên phú dị bẩm, thiên tài kinh thế vô địch. Hơn nữa, bốn bảo bối này khiến dân chúng cơm no áo ấm, khai sáng dân chúng không nhặt của rơi trên đường, duy trì thái bình thịnh thế. 

Dĩ nhiên, chuyện này để sau hẵng nói, tạm thời chưa cần nhắc đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui