Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Mưa như trút nước, gió gầm gào như muốn phá bầu trời, khí lạnh thổi ngang mặt, làm dòng người vội vã trên phố vô thức kéo cổ áo lại.

Đêm lạnh như nước.

Sân bay quốc tế Dubai, là sân bay đầu mối then chốt ở Trung Đông, cũng là cảng đầu mối quan trọng của các công ty hàng không.

Mỗi tuần có khoảng 125 công ty hàng không với 5600 chuyến bay trải rộng khắp Bắc Mỹ, Nam Mỹ, Châu Âu, Đông Á, Đông Nam Á, Nam Á, Châu Đại Dương, Châu Phi và hơn 200 điểm đích khác.

Có số lượng xuất nhập cảnh kinh người như thế, có thể tưởng tượng được mỗi ngày ở phi trường này dòng người đông đúc như thế nào.

Dòng người nhấp nhô di chuyển, không có ai chú ý đến nhóm người hai nam hai nữ xuyên qua biển người ra khỏi sân bay đi lên một chiếc taxi màu đen.

Trong bốn người thì có ba người da vàng mắt đen là người Trung Quốc, một gã đàn ông khác có mái tóc ngắn màu vàng, mắt xanh.

Sân bay Dubai mỗi ngày đều có rất nhiều du khách ngoại quốc xuất nhập nên tài xế chỉ quay đầu liếc mắt nhìn họ một cái rồi không để ý tới họ nữa.

Người đàn ông tóc vàng ngồi vào vị trí cạnh ghế lái, người đàn ông còn lại và hai người phụ nữ thì ngồi ghế sau.

Tài xế nhìn ba người ngồi sau qua gương chiếu hậu, thấy người phụ nữ ngồi ở phía cửa bên phải có thân hình bốc lửa, khuôn mặt quyến rũ.

Ngồi chỗ bên trái cửa xe là một tên to con đầu trọc, ngồi kẹp ở giữa là một cô gái tóc dài mặc bộ đồ da màu đen.

Cô gái ấy mặc chiếc áo da màu đen bó sát người, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống bờ vai. Do thấm nước mưa nên mái tóc dài gần như dán hết vào khuôn mặt trắng như trong suốt của cô. Đôi mắt ấy hẹp dài mà xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng tự nhiên quyến rũ như là đã được tô điểm thêm lớp son vậy.

Chỉ là trong đôi mắt đen nhánh ấy, con ngươi trống rỗng như kẻ vô hồn vậy.

Không để cho tài xế có thời gian nhìn thêm, người đàn ông ngồi cạnh ghế lái trầm giọng nói: “Lái xe.”

Tài xế theo bản năng rùng mình một cái, vội vàng khởi động xe chạy theo chỉ dẫn của người đàn ông đó.

Người đàn ông tóc vàng từ từ quay đầu lại nhìn cô gái áo da đen một cái, trong con mắt lóe lên thần sắc phức tạp nhưng không nói câu nào.

Xe dần chạy về phía trước, cần gạt nước dồn dập đong đưa trước kính thủy tinh, mỗi lần gạt được một chút nước trên kính xe đi thì mưa trên bầu trời lại tầm tã đổ xuống đập lốp bốp vào cửa xe.

“Nico, đau lòng ?” Cô gái tóc ngắn duỗi đầu lưỡi liếm liếm cánh môi hơi khô chát, nhíu mày nói.

Giọng nói đầy trào phúng, đi kèm với động tác khêu gợi cô ta làm ra lại biểu hiện sự thị huyết và lãnh khốc.

Người đàn ông tóc vàng phía trước lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không nói gì xoay người sang chỗ khác.

Mà cô gái tóc dài ngồi bên trong thì đôi mắt vẫn trống rỗng vô thần như trước.

Tên to con đầu trọc lạnh lùng liếc cô gái tóc dài một cái, lạnh lẽo dùng tiếng Trung nói nhỏ: “Nếu cô sớm đem cái đó giao ra đây, nói không chừng Lão đại sẽ tha cho cô một mạng.”

Nghe xong lời ấy, trong con mắt trống rỗng của cô gái kia dường như có chút thần sắc, nếu nhìn kĩ thì là thần sắc trào phúng.

Cô khẽ nhếch môi cười nhẹ nhưng chứa đầy băng lãnh và tàn khốc: “Chưa từng có người nào có thể được hắn tha thứ, hắn, cũng không hiểu được cái gì là tha thứ.”

Cô nói thong thả, thanh âm kì ảo mà êm tai, nhưng rất dễ dàng nghe được ra giọng nói ấy mỏi mệt và vô lực.

“Ưng, vì sao lại phản bội tổ chức?”. Người đàn ông tóc vàng ngồi đằng trước không nhịn được nữa quay đầu lại hỏi.

Cô gái không hề mở mắt mà là khóe môi nhếch lên một cái tươi cười: “Người nhà.”

Ba người trên xe nghe được lời ấy đều sửng sốt, ngay sau đó cô gái tóc ngắn không dám tin khoa trương cười nói: “Ôi, trời ạ! Đường đường Ưng Vương mà cũng có người nhà?”

Có lẽ tài xế nghe không hiểu bọn họ nói gì nên vẫn ung dung lái xe như cũ, còn ba người trên xe tựa hồ căn bản không để tài xế kia vào mắt, có lẽ trong mắt bọn họ ông cũng chỉ là cái xác chết mà thôi.

Cô gái được gọi là Ưng Vương lạnh lùng nghiêng đầu nhìn cô gái tóc ngắn, con ngươi trống rỗng kia từ từ đông lạnh lại, tầm mắt chiếu thẳng trên người cô ta. Mà ánh mắt của cô mặc dù lạnh lẽo, nhưng khóe môi vẫn nghiền ngẫm tươi cười.

Cô gái tóc ngắn lập tức câm miệng, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc.

Cô gái thản nhiên quay đầu lại nhắm mắt không nói gì.

Người đàn ông tóc vàng phía trước vẫn nhìn chằm chằm cô, nhìn vào khóe môi luôn ngiền ngẫm tười cười kia của cô. Sau đó hắn chậm rãi lấy từ trong lòng ra một cái viên cầu sắt, cầm thứ đó trong tay xoay xoay, hắn nhíu mày, rốt cuộc thứ này là cái gì vậy?

Nó có tác dụng gì?

Vì sao có người bỏ ra cái giá trên trời, các tổ chức lớn đều liều mạng tranh đoạt thứ này?

Vô số vấn đề xoay quanh trong óc hắn. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn cô gái tóc dài, vì sao cô lại vì cái này mà phản bội tổ chức?

Chẳng lẽ thật sự là vì “Người nhà” theo lời cô nói…?

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đường thành thị đông đúc, hai bên đường đều là rừng cây dày đặc. Tài xế liếm liếm đôi môi khô nứt, đang định nhân lúc đường thông suốt thì tăng tốc thì người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm một cái hộp nhỏ màu đen trong tay kia thản nhiên nói: “Dừng xe.”

Tài xế phanh gấp xe lại, sau đó ba người xuống xe. Mà người đàn ông ngồi cạnh ghế lái thì lấy ra một cái ống tiêm, cười nhẹ: “Thật xin lỗi, ông nghe được nhiều lắm.”

Hắn nói tiếng Trung, tài xế mờ mịt nghe không hiểu. Người đàn ông nhanh chóng lấy ống tiêm đặt vào gáy ông ta, nhẹ nhàng ấn một cái, một luồng chất lỏng màu xanh nhạt được tiêm vào, sắc mặt tài xế chuyển đỏ rồi tím, hơi ngửa đầu rồi ngã xuống ghế lái.

Người đàn ông cười nhẹ, xuống xe nói vui đùa với ba người trong màn mưa: “Cơ tim tắc nghẽn, đã chết.”

Đôi nam nữ đang kìm cô gái đều cười không ra tiếng xoay người sang chỗ khác, bóng dáng lộ ra vô hạn lãnh khốc và kiêu ngạo.

Bọn họ, đỉnh cấp đặc công khiếp sợ toàn thế giới. Bọn họ, trưởng thành ở rừng mưa nhiệt đới mãnh thú khắp nơi. Bọn họ, chấp hành nhiệm vụ tuyệt mật cao nhất trên thế giới. Bọn họ, coi đặc công các quốc gia như phế vật.

Mạng người như cỏ rác.

Bọn họ chậm rãi đi vào rừng cây, người đàn ông tóc vàng tên Nico cầm trong tay một cái định vị vệ tinh loại nhỏ, tọa độ hiện thị trên đó ngày càng gần.

“Ở phía trước.” Nico thản nhiên mở miệng, ba người liếc nhau một cái rồi cô gái tóc ngắn tiến lên trước.

Dường như cô gái áo đen không còn chút sức lực nào, bước chân mỗi lúc một suy yếu, đi tới trước một cái nhà tranh thì bọn họ dừng lại.

Mấy người vừa dừng lại thì cửa nhà tranh được mở ra, đi ra là người che cái ô đen kịt trên đầu.

Ô được mở ra, là một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang màu đen, giày da bóng loáng, chậm rãi đi ra bãi cỏ.

Giày da sạch sẽ bóng loáng dẫm lên mặt đất toàn nước làm bắn lên tung tóe những giọt nước nhỏ. Theo sau hắn là một gã đàn ông lưng thẳng tắp che dù cho hắn.

Người đàn ông thân hình cao to đứng thẳng, đôi mắt mang ý cười nhìn cô gái áo đen: “Ưng, muốn gặp cô một lần mà thật sự là càng ngày càng khó rồi.”

Giọng nói của hắn trong trẻo như tiếp đón bằng hữu lâu ngày gặp lại, nhất là khuôn mặt anh tuấn bức người kia. Lúc hắn nói với ngươi, sẽ làm ngươi có cảm giác hắn rất coi trọng ngươi, mà vô cùng chuyên chú.

Cô gái tóc dài chỉ là thản nhiên nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một cái cười tươi, là cương quyết, là không trói buộc, còn mang theo nhàn nhạt trào phúng. Dường như người đàn ông cũng không trông cậy vào cô gái trả lời, hắn vểnh lông mày chuyển mắt về phía Nico: “Thứ kia đâu?”

Nico lấy viên cầu sắt từ trong lòng ra, khóe mắt cô gái áo đen khẽ chớp lên, tươi cười trên môi thoáng cứng lại.

Trong khi song phương đang nói chuyện, cô gái nhấc môi, đầu lưỡi kéo nhẹ một vật thể nhỏ không rõ hình dáng từ kẽ răng, nhẹ nhàng cắn.

Lúc này Nico đã báo cáo mọi chuyện trải qua và đem viên cầu sắt nộp lên.

Cũng ngay lúc này cô gái áo đen vô lực bỗng giãy khỏi trói buộc, thân hình như báo săn chạy trốn ra ngoài! Bởi vì khoảng cách quá gần, cô với luôn viên cầu sắt nhanh như chớp chạy khỏi mấy người xa ba mét.

Tất cả mọi người ở đó đều biến sắc, cô nâng khóe môi lãnh khốc mà cuồng vọng, chân mày giương lên, giọng nói trong trẻo êm tai nhưng lạnh lùng vang vào tai mấy người: “Tôi rất ngạc nhiên, lần này người mua rốt cuộc là loại người nào?”

Dứt lời, đôi mắt lạnh nhạt thong dong kia chậm rãi quét về phía lều cỏ mới dựng sau lưng.

Người đàn ông được gọi là Lão đại kia chậm rãi nheo đôi mắt, sau đó khơi mào đuôi lông mày, khóe môi cười khẽ, ánh mắt lãnh liệt nhìn về phía ba người: “Tôi đã nói, đường đường Ưng Vương, làm sao sẽ dễ dàng đi vào khuôn khổ, Nico, các ngươi thất bại .”

Ba người Nico liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương một vòng ngưng trọng.

Bốn người bọn họ đều là đặc công đứng đầu cái thần bí tổ chức kia, cô gái tóc dài danh hiệu Ưng Vương, người cũng như tên, đối đãi với địch nhân một kích trí mạng như Hùng Ưng săn bắn, chính là đứng đầu bốn người.

Cô gái tóc ngắn danh hiệu Hồ Vương, giả dối như hồ ly, cái gì cũng có thể trở thành vũ khí của cô, giỏi về dùng sắc mị nhân.

Người đàn ông đầu trọc danh hiệu Hổ Vương, trời sinh thần lực, sức lực vô biên, mà tốc độ của hắn cũng không kém gì sức lực của hắn.

Về phần Nico, ở đội ngũ giữ vài trò quân sư, phối hợp tác chiến, mặc dù thân thủ của hắn cũng không hề kém hai người kia.

Ba người ngưng trọng như thế không phải là không có nguyên nhân, bởi vì, thực lực Ưng Vương trong đội ngũ không thể nghi ngờ là cường hãn nhất .

Lúc này cô gái tóc dài bắt tay vuốt ve viên cầu sắt. Trước sự ngưng trọng của mấy đôi mắt cô khẽ thả viên cầu ra, viên cầu rơi xuống. Con ngươi ba người Nico đều co rút lại, thân hình như điện xông về phía trước!

Cô gái tóc dài nhếch miệng cười lạnh, nước mưa làm thân mình cô ướt sũng đấy nhưng không ảnh hưởng chút nào tới tốc độ của cô.

Bóng đen như điện, chỉ thấy mũi chân cô khẽ nhấc, viên cầu lại bắn trở về. Cô gái cầm viên cầu, cười lạnh một tiếng vặn người vọt tới cô gái tóc ngắn bên cạnh!

Không nói hai lời, hai người giao thủ!

Đồng thời cô gái tóc dài hung ác hất tóc lên, làm cô gái tóc ngắn bị mưa dội che mờ tầm mắt. Đúng lúc này, cô gái tóc dài nhanh như điện vọt tới sau lưng cô gái tóc ngắn, cổ tay giương lên vừa thu lại, trước sự tiến lên tấn công của hai người khác, vọt nhảy lên hơn ba mét.

Trong tay vuốt ve một cây ngân trâm.

Cô gái tóc ngắn trợn mắt, con ngươi hung ác rụt lại!

Đó là vũ khí bí ẩn nhất của cô! Cho dù là người thận cận thế nào, cũng chưa bao giờ thấy cô sử dụng chiếc ngân châm này!

Cô gái tên Ưng Vương giương nhẹ mi, vẫn chưa nhìn về phía ba người Nico, mà là đôi mắt mang cười nhìn về phía người đàn ông anh tuấn mặc tây trang kia.

Người đàn ông đó vẫn không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng đứng ở đó, mặc kệ làn mưa từ ô rơi xuống.

Ánh mắt cô gái tóc dài bỗng biến thành lãnh liệt, cô nheo đôi mắt lại, cổ tay run run giương lên, cây ngân châm kia liền bay thẳng tắp tới người đàn ông, lực đạo mạnh kinh người!

Người đàn ông tây trang nhíu đôi mắt lại, nghiêng người tránh thoát. Mà người đàn ông cầm ô sau lưng hắn thì không tránh được, mặc ngân châm xuyên qua, từ cổ họng lan ra khắp người đen kịt, sau đó ngã ầm xuống đất.

Mưa dội xuống thân tây trang sạch sẽ của người đàn ông, làm hắn có vẻ hơi chật vật.

Mà đồng thời cô gái tóc dài vẫn không hề giảm tốc độ, thân hình như điện phóng thẳng vào ngôi nhà tranh!

Vừa lúc đó cửa nhà tranh bị người đẩy ra, một thân ảnh lảo đảo chạy vọt vào trong màn mưa. Cô gái tóc dài nhìn thấy thân ảnh đó bỗng sửng sốt, động tác cứng lại.

Đó là một người đàn ông trung niên, mặc tây trang màu xám, trong đêm mưa cả người ướt sũng chật vật, trên mặt hắn có một vệt máu thật dài.

Ông hoảng sợ lao ra khỏi nhà tranh, nhìn thấy cô gái tóc dài thì sắc mặt mừng rỡ hẳn lên: “Con gái!”

Người đàn ông vừa nói xong đã nhanh chóng chạy tới núp sau cô gái tóc dài, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía ba người Nico.

Cô gái tóc dài nhíu mày nghiêng mắt nhìn về phía người đàn ông tây trang kia: “Ông bắt cha tôi?”

Mấy người Nico đã lùi về sau hai bước, nhất tề móc súng nhắm thẳng vào cô gái. Cô gái tóc dài tà tứ mà cười, môi đỏ mọng nhẹ thở, thản nhiên nói, “Các ngươi biết, vật kia, không thể gây thương tổn được tôi.”

Vừa dứt lời thân thể cô bỗng cứng đờ, nhìn lại người đàn ông trung niên phía sau rồi ngã xuống. Con mắt nhìn người đàn ông lần cuối cùng tràn ngập không thể tin được.

Cô đem tín nhiệm giao phó cho người tâm niệm từ thuở bé, khát vọng nhìn thấy thân nhân, đổi lấy là vô tình phản bội…

Người con gái ấy khi thì bất cần đời, khi thì giả dối như hồ ly, khi thì bướng bỉnh bất kham, khi thì lãnh khốc vô tình, cũng sẽ đem tín nhiệm giao vào tay người khác ?

Nhắm mắt lại, khóe môi vẫn còn mang theo nụ cười thê lương.

Sắc mặt người đàn ông trung niên trầm trọng nhìn thi thể cô gái, lạnh lùng nói: “Viên cầu về tôi, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho ngài.”

Người đàn ông tây trang cứng ngắc một lát rồi cười nhẹ nói: “Không hổ là Mạc tiên sinh, khi ra tay là lục thân không nhận, lại không biết mấy năm nay Ưng Vương vì tìm kiếm thân sinh cha mẹ…”

“Ngài nói hơi nhiều.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng ngắt lời. Ông ta lau vết máu trên mặt đi rồi ngồi xổm xuống tra tìm thân thể cô gái, lập tức kinh hoảng nói: “Thứ kia đâu?”

Mà sắc mặt phức tạp Nico đứng ở một bên lại nhìn thấy rõ ràng, cái viên cầu sắt kia sau khi va vào vệt máu của Ưng Vương liền biến mất không thấy .

“Hệ thống đang đợi mở ra, trước khi được mở, thần kinh trí nhớ tạm thời phong bế.” Thanh âm máy móc bên cạnh thi thể nhẹ nhàng vang lên, chỉ là trong đêm mưa như thác đổ, không ai nghe thấy.

—————–

Hai ngày sau, giữa trưa nắng ráo, mặt trời như thiêu, trên chiếc giường màu xanh nhạt là một thiếu nữ nằm cuộn mình lại, thân mình thỉnh thoảng run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lông mi rung rung.

Sau một lúc lâu thân thể kia mới không run rẩy nữa.

Phịch một tiếng, cô gái đột nhiên xoay người ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch như người chết, mắt trợn trừng, một lúc lâu sau cô vươn ngón tay mảnh khảnh của mình sờ lên hậu tâm.

Tiếng tí tách như tiếng mưa rơi vẫn còn quanh quẩn bên tai.

Trời mưa?

Cô nhìn ra cửa sổ, bên ngoài là bầu trời cao xanh, chậm rãi nhíu mày.

Sau đó cô nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu tựa hồ đang cố gắng nhớ tới cái gì đó, từng đoạn hình ảnh hiện lên trong óc cô, càng cố tới càng xa, làm cô với tay không đến.

Cô là ai?

Cô gái mở mắt ra, mê mang quan sát bốn phía, phòng ở nho nhỏ, chỉ đủ đặt một cái giường đơn, dưới giường trải chiếc thảm màu đỏ cũ nát, trên đó dính đầy vết màu xám tro, có những vết dường như lâu ngày không rửa sạch được.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một người phụ nữ có thân hình cứng cáp đi tới, vội vàng kéo tay cô gái nói: “Tiểu Hàm, có đỡ chút nào không ?”

Cô gái nhíu mi theo bản năng rút tay lại, không muốn cùng người tiếp xúc gần gũi như thế, người phụ nữ kia cả kinh, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô gái, “Tiểu Hàm à, ba con đi rồi, nhóm bác cả cũng đi rồi, không có việc gì rồi! Không có việc gì !”

Cô gái lẳng lặng nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mắt, bản năng của cô cho biết khối này thân thể không thuộc loại chính mình, không có nguyên nhân, chỉ là một loại bản năng.

Nhưng cô lại không nhớ được điều gì về bản thân, dường như tất cả đều xa lạ như trước mắt này vậy.

Tạm dừng một lúc lâu, cô gái mới nhíu mi mở miệng hỏi, giọng nói có chút khàn khàn, “Ngươi là ai?”

Người phụ nữ kia sửng sốt một chút rồi bật dậy: “Tiểu Hàm à! Con đừng dọa mẹ! Không được, mình phải đi gọi điện thoại! Con chờ mẹ ! Chờ mẹ!”

Dứt lời vội vã chạy ra khỏi phòng, làm cho chiếc giường cũng run run theo.

Nửa giờ sau, cô gái đã ngồi trên giường bệnh. Ngoài ra cô đã biết một chuyện, tên của cô gọi là Mạc Tử Hàm, người phụ nữ vừa rồi kia là mẹ cô.

Giờ phút này, khoảng cách Ưng Vương bỏ mạng, chỉ trôi qua vài ngày thời gian…

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui