Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Không ai biết thứ kia đã hoàn toàn biến mất ở thế giới này. Mà biến mất không có nghĩa là diệt vong, có lẽ nó đại biểu cho sự hồi sinh.

Giờ phút này, khoảng cách Bạch Tử Dụ và Mạc Tử Hàm gặp nhau, còn lại thời gian không đến 30 giờ.

Ngày hôm sau đến trường, Mạc Mộng Dao tìm Mạc Tử Hàm.

Nắng sớm xuyên qua góc cửa sổ nhỏ hành lang chiếu vào, chiếu trên mặt Mạc Mộng Dao, cô hỏi, “Em thật sự đánh Mạc Đoan à?”

Mạc Tử Hàm nhìn cô thản nhiên gật đầu.

Mạc Mộng Dao thần sắc không hiểu nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu thở dài, “Các ngươi tội gì đâu, Tử Hàm, em thay đổi thiệt nhiều.” Tiếng cảm thán này của cô là phát ra từ nội tâm, từ ngày đó đi theo cha mẹ đến nhà Mạc Tử Hàm mà bắt đầu, chuyện tình liên tiếp xảy ra, đều khiến cô cảm thấy không thể tin nổi.

Cô nhóc ngày thường ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, giờ phút này lại trở thành nói năng có khí phách, ẩn ẩn có chút chân thật đáng tin, bộ dạng này rốt cuộc là dựa vào lực lượng nào vậy?

Mạc Tử Hàm nhếch môi, nghiền ngẫm tươi cười lại một lần nữa treo trên khóe môi, “Người sẽ thay đổi, không phải sao?”

Mạc Mộng Dao nhíu nhíu mày, hất cằm lêm nói với cô, “Dù sao thì nếu Mạc Đoan lại đến phiền toái em, em cứ nói cho chị biết, về sau chị bảo hộ em.”

Mạc Tử Hàm nghe vậy lắc đầu bật cười, “Chuyện của tôi, tôi có thể giải quyết, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi về trước đây.”

Dứt lời không tiếp đón với Mạc Mộng Dao nữa, xoay người đi về.

Trên đường trở về lớp, Mạc Tử Hàm dùng sức vươn vai, co duỗi gân cốt, từ hôm nay cô bắt đầu cường hóa hạng mục luyện thân thể, một phen rèn luyện xuống, cả người xương cốt thậm chí còn phát ra tiếng vang lốp bốp.

Cô rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, phong phú lại an bình. Cô thích nhịp điệu cuộc sống thong thả của thị trấn nhỏ này, tựa hồ mọi thứ chẳng có gì quan trọng.

Cho dù cô có một gia đình làm người ta đau đầu, người cha vô dụng, một nhóm thân thích bợ đỡ tham tài, nhưng điều đó không thể lay động trái tim kiên nghị của cô, cũng không có cách nào ngăn cản cô yêu cuộc sống thế này.

Trong trường học, thanh âm quạt điện phần phật trên trần nhà cũng làm cho cô cảm thấy vô cùng dễ nghe. Ngoài sân thể dục là một đám học sinh chơi đá bóng, đó là hình ảnh đẹp nhất mà cô đã từng thấy.

Một loại cảm giác tên là an nhàn, dần dần xông vào lòng của cô.

Mới vừa đi vào phòng học, Tần Tiểu Du tiến lên ngăn lại, “Tử Hàm, bạn có biết xảy ra chuyện gì không?” Cô trừng lớn đôi mắt tràn đầy kinh hỉ nhìn Mạc Tử Hàm.

Người sau không hiểu gì cho nên mang theo Tần Tiểu Du về chỗ ngồi mới nói, “Chuyện gì?”

“Rượu kia là giả thật đấy! Ba mình đã báo cảnh sát bắt bọn người kia rồi! Ông ấy còn khen khen bạn nữa đấy, nói là có thời gian thì tới nhà mình ăn bữa cơm!” Tần Tiểu Du hưng phấn nói.

Mạc Tử Hàm nghe vậy chỉ mỉm cười, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện khó lường gì chứ, rượu kia đương nhiên là giả, không sai được.

“Ăn cơm thì không cần đâu, thiện chí này mình nhận rồi, chuyển lời cảm ơn của mình tới chú ấy.” Mạc Tử Hàm cười nhẹ.

Tần Tiểu Du trong mắt chớp ra sao nhỏ, làm như thực sùng bái cô, “Bạn nói với mình đi, rốt cuộc làm sao mà bạn phát hiện được? Thật sự là phẩm được ra hả?”

Vấn đề này cô đã hỏi qua Mạc Tử Hàm vài lần, nhưng mà người ta ngay mặt không trả lời cô, làm cho cô đây hiển nhiên không cam lòng, tò mò muốn chết.

Mạc Tử Hàm cười nói, “Nói là phẩm ra, bạn lại không tin.”

“Bạn khi nào thì biết bình phẩm rượu, sao mình lại không biết?” Tần Tiểu Du bĩu môi.

“Thiên phú.” Mạc Tử Hàm nhíu mày, đây là lời nói thật, đối với hiện tại mà nói, xác thực chính là một loại thiên phú, bởi vì cô cũng không giải thích được vì sao mình biết phẩm rượu.

“Hừ! Dù sao thì việc này mình vẫn phải cảm ơn bạn, tan học mình mời bạn ăn một bữa nhé?” Tần Tiểu Du hưng phấn nói.

Mạc Tử Hàm thấy cô nhóc kia hưng trí ngẩng cao, xem ra là không thể tránh được bèn gật đầu, “Được rồi, nhưng mà ăn xong bữa cơm này, việc này cho qua đi, về sau đừng nói chuyện cảm tạ với không cảm tạ.”

Tần Tiểu Du đương nhiên là gật đầu, kỳ thật lão ba của cô đã sớm dự đoán được Tử Hàm sẽ không tới nhà ông ăn cơm, vì thế đưa cho cô chút tiền mời Tử Hàm ăn cơm.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Trần Khả Dương nghiêm trang đi vào phòng học, cầm trong tay một xấp giấy, “Đám giấy này là tôi tự bỏ tiền đi in đấy, còn chưa tới lúc thi đâu, lớp chúng ta tự mình làm thí nghiệm, coi xem một tháng qua hiệu suất như thế nào.”

Lời vừa nói ra, trong lớp nhất thời vang lên một mảnh kêu rên, không ai cảm kích vị thầy giáo Trần này vô tư kính dâng.

“Tôi biết các cậu đều ở trong lòng mắng tôi, Trần Khả Dương ông không có việc gì tự mình bỏ tiền in đống giấy làm cái gì? Ai muốn thi thố chứ?” Hắn bắt chước tiếng lòng các học sinh giống như đúc, dẫn tới trong lớp một trận cười vang.

Ngay sau đó Trần Khả Dương thay đổi mặt, “Các cậu thật sự nghĩ như vậy, từ ngày mai tôi lại làm thêm nhiều một chút thí nghiệm, cho các cậu quen thuộc!”

Trong lớp lại một trận kêu rên.

Mạc Tử Hàm cười khẽ, thấy vị thầy giáo Trần này quả thật thú vị, miệng nham hiểm, đắc tội không ít người ở sau lưng mắng hắn, thậm chí các học sinh còn đặt biệt danh cho hắn là Trần Tam Bát. Nhưng hắn thật khéo làm điều hòa không khí, chỉ một hồi như vậy đã làm cho các học sinh vừa khóc vừa cười.

Trần Khả Dương phân phát giấy, đi đến bên người Mạc Tử Hàm thì nhỏ giọng nói một câu, “Trả lời cho tốt.”

Mạc Tử Hàm hiểu ý cười, mấy ngày nay cô biểu hiện rất nổi bật, ít nhất Trần Khả Dương vô luận là gọi cô lên trả lời vấn đề, hay là gọi cô lên bảng viết đáp án, đều không làm khó được cô, điều này khiến cho ấn tượng của Trần Khả Dương về cô thay đổi rất nhiều, cô đã bị Trần Khả Dương liệt vào đối tượng trọng điểm bồi dưỡng.

Tiết thứ nhất học toán biến thành giải bài thi. Các học sinh múa bút thành văn, vùi đầu khổ viết, thỉnh thoảng thừa dịp Trần Khả Dương xem báo tận sức truyền đáp án cho nhau.

“Hư! Hư! Hư hư!” Phía sau vang lên một đạo thanh âm, Mạc Tử Hàm quay đầu nhìn lại, là Lưu Đông Lâm, cũng chính là vị vương tử bóng đá hơi ngây ngốc trong lớp. Từ một lần trước, Mạc Tử Hàm ở trên bảng đen viết đáp án cho cậu ta, Lưu Đông Lâm lại thân cận cô.

Ba!

Mạc Tử Hàm vừa quay đầu lại, Lưu Đông Lâm đã ném một tờ giấy nhỏ tới. Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ tiếp lấy, mở ra nhìn chữ viết trên giấy thanh tú đẹp mắt, một loạt chữ nhỏ, đều là viết câu hỏi, còn để lại chỗ trống cho cô viết đáp án.

Nhẹ nhàng cười, Mạc Tử Hàm xoát xoát viết xuống đáp án trên tờ giấy, thừa dịp Trần Khả Dương cúi đầu ném trở về.

Lưu Đông Lâm nhất thời chắp tay với cô, giống hệt cô gái mở to mắt nhẹ nhàng chớp chớp với cô, biểu thị lòng biết ơn.

Bạn tốt Lưu Thần của cậu ta âm thầm lắc đầu, không biết Lưu Đông Lâm bị làm sao rồi, thế nhưng tìm Mạc Tử Hàm muốn đáp án. Thành tích học tập của Lưu Thần ở trong lớp vẫn cầm cờ đi trước, đương nhiên là có chút khinh thường Mạc Tử Hàm, song phương căn bản không là người cùng đường, rất ít tiếp xúc.

Mà Lưu Đông Lâm tuy rằng thành tích thường thường, nhưng cậu và Lưu Thần có một sở thích chung, đó là bóng đá. Lưu Thần thân thể béo, cậu không đá bóng, nhưng cậu lại thuyết minh từng trận đấu, mà Lưu Đông Lâm là kiện tướng bóng đá, hai người vì thế lui tới cùng nhau.

Buổi tối tan học, Mạc Tử Hàm theo hẹn với Tần Tiểu Du đến một cửa hàng đồ nướng ở phố Bách Môn, đối diện quán đồ nướng này là một số câu lạc bộ đêm cao cấp, lúc này sắc trời còn sớm, trước cửa câu lạc bộ đêm còn vắng vẻ.

Giờ phút này, khoảng cách Mạc Tử Hàm và Bạch Tử Dụ gặp mặt, chỉ còn lại thời gian không đến hai giờ.

Hết

Ps: Mọi người thử đoán xem Bạch Tử Dụ này là ai vậy? Nam chính? Nam phụ? Địch nhân giấu mặt? CE thần bí? Thân thích thật sự kiếp trước? Hay chỉ là người qua đường Giáp?….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui