Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Bạch Tử Dụ nghe vậy, trong cặp mắt hoa đào lạnh như băng kia hiện lên một chút thú vị, “Em không sợ tôi?”

Mạc Tử Hàm bật cười nói, “Vì sao tôi phải sợ anh? Chẳng lẽ anh có mưu đồ gây rối với tôi?”

“Đã trễ thế này, ở bên ngoài làm cái gì?” Bạch Tử Dụ bật cười, hắn ôm ngực quan sát Mạc Tử Hàm, nhóc con trước mắt vừa gầy lại nhỏ, dường như lá gan lớn lắm, nói chuyện thật thú vị.

Mạc Tử Hàm hai tay khẽ trống, cả người ngồi ở lan can phòng hộ, buông thõng hai chân nhìn Bạch Tử Dụ nói, “Nhàm chán đi dạo.”

“Ba mẹ em không lo lắng?” Bạch Tử Dụ nghi hoặc nhíu mày.

Mạc Tử Hàm lườm hắn một cái, buồn cười nói, “Này, tôi nói anh có phiền hay không, đêm hôm không ngủ được ra đây tám nhảm với tôi à?”

Bạch Tử Dụ cũng cười đi lên phía trước, một tay chống vào lan can phòng hộ, nhìn nhóc con bên cạnh chỉ tới bả vai mình, “Ngày đó em cứu người như thế nào? Nghe nói em trộm trang bị của bộ đội đặc chủng, leo từ tầng một lên?”

Mạc Tử Hàm không quan tâm hắn, lập tức nhảy xuống mặt đất, “Tôi nên trở về nhà.”

Bạch Tử Dụ sửng sốt, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên bị người hờ hững như vậy, điều này làm cho hắn lần đầu tiên cảm nhận được tư vị xấu hổ.

Đúng lúc này cuối đường cái bỗng nhiên vọt tới mấy chiếc xe hơi màu đen, thế tới rào rạt!

Bạch Tử Dụ đôi mắt ngưng tụ, nhanh chóng nhảy xuống lan can phòng hộ, bước nhanh về phía khách sạn, khi ngang qua bên người Mạc Tử Hàm thản nhiên nói, “Mau về nhà thôi.”

Dứt lời nhấc bước chân chạy nhanh về đối diện đường cái, chỉ là còn chưa chạy vài bước, xe hơi màu đen đã tới gần, cửa kính xe trượt xuống, mấy họng súng đen ngòm thò ra, không thèm phân trần bắn luôn mấy phát!

Bạch Tử Dụ lúc này híp mắt, ngay tại chỗ lăn một vòng, viên đạn bang bang phanh bắn vào mặt đất, mà hắn cũng bất đắc dĩ chạy trở về bên chân Mạc Tử Hàm.

Mạc Tử Hàm đứng ở tại chỗ, dùng chân đá Bạch Tử Dụ còn chưa tới kịp đứng lên, “Xem đi, mỗi lần gặp được anh đều không có chuyện tốt.”

Bạch Tử Dụ rất nhanh đứng dậy, một phen kéo cô tránh mấy viên đạn, nhíu mày nói, Sao không chạy?” Mạc Tử Hàm cùng một chỗ với hắn, sẽ rất nguy hiểm.

“Chạy được không?” Mạc Tử Hàm nhăn mày, giơ cằm lên. Đối diện đã tụ tập nhiều xe hơi màu đen, xem ra đối phương muốn mạng của hắn.

Bọn họ đứng ở bờ sông, phía sau là sông Lan Thành, đối diện chính là rất nhiều xe hơi và những người áo đen lao tới, đối phương thế tới rào rạt, căn bản chưa cho hắn thời gian trống để rời đi, kể cả Mạc Tử Hàm, giờ phút này trong lòng cũng biết không đánh được lại nhiều người trong tay có súng ống như vậy.

Bạch Tử Dụ lôi súng ở thắt lưng ra nắm ở trong tay, trong mắt hoa đào lạnh như băng hiện lên sắc hứng thú, mở miệng nói, “Sợ không?”

Mạc Tử Hàm không quan tâm hắn.

Trên người cô cũng có một khẩu, nhưng trong súng chỉ có một viên đạn.

Cho nên căn bản không muốn lấy súng ra.

Mà trong tay Bạch Tử Dụ chỉ có một khẩu, tốc độ bắn ra như vậy, nhất định không thể chống lại đám súng ống này.

Hai người bọn họ đứng ở vị trí trống, quanh thân không có vật che chắn, khó tránh né, hiển nhiên thành bia ngắm sống.

Mạc Tử Hàm trong đầu nghĩ nhanh, tựa hồ chỉ có nhảy cầu là phương pháp đào thoát duy nhất.

Cô biết bơi không? Cô không biết, chỉ cảm giác mình có thể bơi thì phải.

Giống như hôm cứu người, nhìn thấy móc câu, cô có cảm giác mình biết dùng. Cầm phải súng cô sẽ thuần thục bắn ra. Đánh nhau với người ta, cô sử dụng chiêu thức giải quyết đối phương.

Có lẽ gặp phải nước cũng sẽ biết bơi, nhưng như vậy rất mạo hiểm.

Đúng lúc này phía tòa nhà cao tầng vọt tới một đám người áo đen, giơ súng chống lại đám người áo đen bên này, nhưng rõ ràng số lượng người vọt tới không đủ, chỉ có thể trong thời gian ngắn hấp dẫn đối phương.

Thừa dịp lúc này, Bạch Tử Dụ và Mạc Tử Hàm chạy về phía bên trái. Bởi vì chạy tới khu nhà trệt, mặc dù không thể bỏ rơi đối phương, ít nhất bọn họ có thể ẩn giấu được.

Cũng may Mạc Tử Hàm mỗi ngày sáng sớm rèn luyện chạy bộ, thể lực tốt hơn nhiều so với trước đây, miễn cưỡng có thể đuổi kịp tốc độ Bạch Tử Dụ.

Lan Thành rất nhỏ, thật sự rất nhỏ, từ phố buôn bán Mười Dặm Môn đến khu nhà trệt, nếu là đi bộ chỉ là khoảng cách hơn ba mươi phút, nếu chạy thì sẽ nhanh gấp đôi.

Tiếng bước chân hỗn độn theo sát sau đó, nhưng hai người không ở trong phạm vi tầm bắn.

Mà lúc này ngoại trừ chạy cũng chỉ có thể chạy.

Thể lực Mạc Tử Hàm dần dần không chống đỡ nổi, nhưng cô không thể ngừng, nếu không sẽ thành bia ngắm sống của súng ống phía sau. Nếu đối phương tay không, hoặc là trở tay không kịp, cô còn có chút nắm chắc, nhưng tình thế hiện tại rõ ràng không phải cho cô phản kích.

Cạnh bờ sông không có công sự che chắn, nếu không có thể cho cô thời gian ghỉ, nếu chạy được vào ngõ nhỏ, cô sẽ có vài phần nắm chắc bỏ rơi được bọn họ.

Trong lòng Mạc Tử Hàm mắng trăm ngàn lần Bạch Tử Dụ, nếu không phải hắn, một học sinh bình thường như cô sẽ không đáng đêm hôm bị người đuổi giết.

Tim đập như nổi trống, cái trán toát ra mồ hôi, chạy trối chết làm chân cô như đeo chì, dần dần chậm lại. Tiếng tim đập thình thịch như ở bên tai, rất nặng rất thâm sâu.

“Phía trước chính là khu nhà trệt!” Bạch Tử Dụ một phen giữ chặt cánh tay Mạc Tử Hàm, bởi vì cô suýt nữa ngã quỵ!

Mạc Tử Hàm cắn môi, trái tim một trận co rút đau đớn, cô co cứng cả người, bả vai nháy mắt máu bay tung tóe, cô biết mình bị trúng đạn!

Nháy mắt trời đất trước mắt quay cuồng, Bạch Tử Dụ một tay ôm ngang người cô, chạy nhanh về phía trước.

Hắn vốn có thể bỏ lại cô nhưng không muốn. Nhóc con này vì hắn mới bị cuốn vào trận đuổi giết này, hắn làm sao có thể bỏ lại cô một mình chạy trốn.

Khu nhà trệt lúc này không có cư dân ở, nhà ở gần như bị phá hết rồi, còn tường chưa kịp đẩy đổ.

Bạch Tử Dụ chui vào trong khu nhà trệt, tìm một cửa sổ lắc mình vào một ngôi nhà đã phá bỏ, thả Mạc Tử Hàm trên vai nhuốm đầy máu xuống đất, thanh âm mềm nhẹ nói, “Kiên trì một chút.”

Trái tim Mạc Tử Hàm co rút đau đớn, cô cắn chặt răng, trên vai máu chảy không ngừng, Bạch Tử Dụ mảy may không dám ngừng lại vọt đến phía sau cửa nổ súng đánh trả.

Gian phòng này mặt sau rộng mở, bọn họ tùy thời có thể thoát thân về phía sau, giờ phút này càng có thể lấy nó làm công sự che chắn ẩn thân. Bởi vì trong tay Bạch Tử Dụ có súng, đối phương cũng không dám mạo muội xâm nhập, trong lúc nhất thời giằng co tại chỗ.

Bạch Tử Dụ xoay người trở về xem xét thương thế của Mạc Tử Hàm, thấy cô đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt dọa người. Không giống như chỉ do trúng đạn.

Lại phát hiện Mạc Tử Hàm cuộn mình trên mặt đất, ôm vùng ngực, mắt hắn ngưng lại, chẳng cô có bệnh tim?

Môi Mạc Tử Hàm dần dần trắng bệch, trái tim mang đến co rút đau đớn chậm rãi biến mất.

Trước mắt chậm rãi biến đen…

Chẳng lẽ mình sẽ chết sao…

“Hệ thống đang mở ra.”

“Lấy DNA kí chủ.”

“Lấy DNA xong.”

“Đang tiến hành phân tích DNA.”

“Phân tích DNA xong.”

“Hệ thống đã mở ra…”

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui