Translator: Nguyetmai
"Tiểu Tiên, vừa rồi em gọi điện thoại cho ai thế? Sao vừa mới kết nối đã cúp rồi?"
Vân Dịch trả tiền điện thoại cho ông chủ tiệm, cùng Vân Tiên đi ra ngoài. Anh không nhịn nổi bèn hỏi cô.
Lần này về, anh thấy tính cách em gái nhà mình đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây mỗi khi Vân Tiên có chuyện phiền lòng, dù là việc bé tí tẹo cũng sẽ nói với Vân Dịch.
Còn Vân Tiên hiện tại dường như đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ. Giống như tất cả những chuyện này trong mắt cô đều chỉ là khách quan.
"Anh, sau này em sẽ nói anh nghe, bây giờ anh đừng hỏi."
Vân Tiên không giải thích nhiều, cô chỉ trả lời vậy.
Cô biết giấy không thể gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện nhưng cô lại không biết nên nói như thế nào với Vân Dịch.
Lẽ nào cô lại nói rằng em gái ruột của anh đã chết. Cơ thể hiện tại của em anh đã bị một đặc công tên Sát Thần chiếm lĩnh sao?
Không biết tại sao cô lại không thể nói ra được lời này.
"Thôi được."
Vân Dịch thấy Vân Tiên có ý muốn giấu nên cũng không hỏi thêm. Nhưng ít nhiều thì anh cũng đã lưu tâm.
Bọn họ ra khỏi cửa tiệm, tới cửa hàng lưu niệm chọn quà rồi về nhà.
Dọc đường về, Vân Dịch không hề nói một câu. Vân Tiên cũng ngậm miệng chẳng nói.
Sau hai mươi phút, hai người đã trở về nhà.
Diện tích nhà của nguyên chủ không lớn, chỉ có một tầng lầu, tầng hai còn chưa kịp xây.
Trước cửa còn có một khoảng đất trống. Ngoài ra chẳng còn gì khác.
Có thể thấy, điều kiện gia đình không hề giàu có, ngược lại còn đặc biệt khó khăn.
Sự thật đúng là như vậy. Sở dĩ tầng hai ngôi nhà này mãi không xây lên là vì không có đủ tiền.
Vân Dịch tiến lên một bước mở cửa. Anh hô lên rõ to: "Mẹ, bọn con về rồi."
Vân Tiên theo Vân Dịch vào nhà.
Kiếp trước cô đi khắp thế giới. Mặc dù ngày nào cũng đối mặt với cái chết nhưng lại sống cuộc sống đẳng cấp nhất. Tuy gia đình của nguyên chủ đơn sơ hơn kiếp trước của cô nhưng lại ngập tràn sự ấm áp.
"Tiểu Dịch, Tiểu Tiên về rồi đấy à! Mẹ vừa mới nấu cơm tối xong! Mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm!"
Trong gian bếp giản đơn, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang bưng một đĩa rau, vừa đi vừa nhắc.
Người này chính là mẹ ruột của thân thể Vân Tiên hiện tại, Tần Y Nhu.
Tần Y Nhu đã hơn bốn mươi tuổi. Dù tuổi bà không lớn lắm nhưng do quá vất vả nên trông có vẻ già nua.
Vân Tiên nhìn Tần Y Nhu, không nhúc nhích.
Mẹ, tình mẹ là những từ ở kiếp trước cô từng nghĩ qua nhưng chưa từng được cảm nhận.
"Còn đứng đó làm gì? Mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào!"
Tần Y Nhu thấy Vân Tiên cứ nhìn mình chằm chằm không nhúc nhích, bà thúc giục.
Vân Tiên bỗng nhiên trở nên vui vẻ. Cô chạy đi rửa tay.
Ý thức quay trở lại não bộ trong nháy mắt. Giờ cô có người thân rồi, từ nay về sau sẽ do cô bảo vệ họ!
"Mẹ à, ba đâu rồi?"
Vân Dịch rửa tay rồi đi ra khỏi bếp, nhìn Tần Y Nhu hỏi.
Vân Tiên cũng ra khỏi bếp, tay cô vẫn còn ướt sũng.
Vân Dịch vừa nói xong thì Tần Y Nhu đang sửa soạn chén đũa đột nhiên khựng tay lại.
"Ông ấy vẫn chưa về."
Tần Y Nhu thở dài, nói bằng giọng mệt mỏi: "Chắc lại tới sòng bạc của nhà họ Vương rồi!"
Vân Tiên nheo mắt.
Gia đình nguyên chủ có phần phức tạp, có lẽ xuất phát từ điều này. Mẹ của nguyên chủ là công nhân xưởng dệt. Mỗi ngày cầm lấy số tiền lương ít ỏi nuôi hai đứa con đi học. Còn ba của nguyên chủ lại là một kẻ chơi bời. Không chỉ ăn cơm chực ở nhà, không chịu làm lụng còn ham mê cờ bạc.
Một khi ông ta đánh bạc là cả đêm không về. Thậm chí có khi trở về còn lấy trộm tiền Tần Y Nhu tiết kiệm cho mấy đứa nhỏ đi học để cầm đi chơi tiếp.
Đánh bạc thua rồi lại quay về trộm tiền tiếp tục đi, hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của người nhà.
Chính vì vậy, toàn bộ kế sinh nhai của gia đình đều đổ hết lên người Tần Y Nhu.
Vất vả thời gian dài khiến Tần Y Nhu mới hơn bốn mươi tuổi mà nhìn giống như một bà già năm mươi mấy.
"Cốc cốc cốc…"
Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Có người đang ở bên ngoài.
Tần Y Nhu ngạc nhiên, sau đó lau tay ra mở cửa.
Bên ngoài có một đám người hoàn toàn xa lạ.
Một đám người như hợp thành một đội du côn đứng vây quanh. Tay chúng cầm côn gõ, gậy gộc, rõ ràng là không hề có thiện ý.
"Các người tìm ai?"
Tần Y Nhu nhìn đám người đứng ngoài cửa, thận trọng hỏi.
Vân Tiên im lặng đứng bên cạnh Tần Y Nhu, nhìn đám người đó.
Trong số bọn chúng, kẻ đứng đầu tiên có một vết sẹo dài trên mặt nhấc côn gỗ lên, dùng ánh mắt mất hết kiên nhẫn nhìn Tần Y Nhu: "Đây là nhà của Vân Cương phải không?"
Vân Cương chính là cha ruột của nguyên chủ, cũng là cha ruột hiện tại của cô. Vân Tiên nheo mắt lại.
Đột nhiên Tần Y Nhu có dự cảm chẳng lành nhưng bà vẫn trả lời: "Đúng vậy, xin hỏi các anh là…"
"Bà nhà nó! Thằng cha Vân Cương mượn tiền của ông không trả, bây giờ đến người cũng không tìm thấy!"
Gã đàn ông có vết sẹo trên mặt đột nhiên đập côn gỗ xuống đất, tỏ ra hùng hổ. Gã nhìn Tần Y Nhu với vẻ hung dữ: "Bà là vợ của thằng Vân Cương đó phải không?"