Translator: Nguyetmai
"Cô bé, đừng làm loạn nữa! Tôi biết bây giờ cháu nhìn thấy tình trạng của bệnh nhân hẳn là không khống chế được tâm trạng. Nhưng tất cả chuyện này đều xảy ra rồi, cháu hãy để chúng tôi cố gắng hết sức xoay chuyển tình hình… Cháu đi ra ngoài trước được không?" Bác sĩ lúc trước nhìn Vân Tiên, tốt bụng khuyên nhủ cô thêm lần nữa.
Ông ta suy nghĩ một lúc, cho rằng hiện giờ Vân Tiên có hành động như vậy nhất định là do cô đã chịu phải đả kích quá lớn.
Bệnh nhân này chắc chắn là người thân của cô bé cho nên cô mới không chịu nổi đả kích mà làm ra chuyện mất kiểm soát thế này.
Cắt đi hai tay đúng là chuyện khiến cho người ta không cách nào chấp nhận được.
Nhưng bác sĩ nghĩ rằng đây là phương pháp duy nhất để cứu Tần Y Nhu.
"Bà ấy là mẹ tôi!" Vân Tiên đột nhiên lên tiếng, sau đó dùng giọng nhẹ nhàng để nói với mấy người bên phía bác sĩ: "Chẳng lẽ mọi người cho rằng tôi sẽ đùa với tính mạng của mẹ mình hay sao?"
Chính vì nắm chắc nên cô mới ra tay.
Chẳng lẽ bảo cô đứng đó trơ mắt nhìn hai tay của Tần Y Nhu bị cắt cụt, rơi xuống vực sâu của cuộc đời, trong khi bản thân mình có thực lực mà lại không ra tay?
Cô không làm được!
"Cho nên xin hãy phối hợp phẫu thuật với tôi." Vân Tiên cất cao giọng, khiến mọi người đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
Bởi vì Tần Y Nhu là mẹ của cô, cho nên dù cô có liều lĩnh hơn nữa, tùy hứng hơn nữa thì cô cũng không thể đùa giỡn với tính mạng của Tần Y Nhu được!
Có lẽ vì những lời này của Vân Tiên, có lẽ vì khí thế hơn người của cô nên bác sĩ và mấy y tá đứng trước mặt cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi sững sờ hai giây thì bọn họ lập tức bước lên, ai nấy đều quay trở lại vị trí của mình.
Vân Tiên tiếp nhận vị trí bác sĩ mổ chính, tiếp tục phẫu thuật.
Để cho một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi tiếp nhận ca phẫu thuật, nhóm bác sĩ ở nơi này dám khẳng định rằng đây chính là ca phẫu thuật điên rồ nhất chưa từng có từ xưa tới nay!
Tần Y Nhu bị thương phần tay, đã ảnh hưởng tới kinh mạch. Chỗ bị thương cũng cần dùng chỉ khâu lại, hơn nữa còn phải cân nhắc đến các yếu tố khác.
Trong điều kiện thiết bị y tế không đầy đủ như thế này, bất kỳ một bác sĩ nào ở đây cũng không có biện pháp chữa khỏi hoàn toàn cho hai tay của Tần Y Nhu.
Ngay cả các bác sĩ cũng không có cách nào, huống chi là một cô bé?
Nhưng y thuật vừa thuần thục vừa cao siêu của Vân Tiên ngay sau đó đã khiến cho tất cả những người có mặt đều trợn mắt há mồm.
"Nhíp phẫu thuật!"
"Kẹp khăn!"
"Kim khâu!"
…
Vân Tiên như cái máy đọc ra tên của các dụng cụ phẫu thuật, lập tức có y tá đưa dụng cụ vào tay cô.
Khâu xong một mũi, cắt, lại tiếp tục khâu…
Mỗi dao, mỗi kim đều làm vô cùng khéo léo, hiệu quả vô cùng tốt.
Đến tận khi cô dùng kim khâu xong vết thương cuối cùng trên tay Tần Y Nhu, cũng là giây cuối cùng kết thúc ca phẫu thuật, cả nhóm bác sĩ đứng ở đó vẫn không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Bác sĩ nói bằng giọng run rẩy, chậm rãi tuyên bố kết quả mà bọn họ cho rằng không cách nào hoàn thành được: "Phẫu thuật… thành công!"
Đúng là thành công thuận lợi!
Cả nhóm bác sĩ quay đầu lại nhìn cô bé tuổi còn trẻ kia, trong đáy mắt là sự kính nể.
Không ngờ lại thật sự thành công!
Trời ơi! Cô bé này mới bao nhiêu tuổi?
Vốn tưởng rằng một cô bé còn quá trẻ như vậy, khi nhìn thấy vết thương kinh người của Tần Y Nhu phải sợ đến mức tè ra quần.
Nhưng ngược lại, cô vô cùng bình tĩnh.
Vốn tưởng rằng cô ăn nói lung tung, nói năng không suy nghĩ nên mới muốn tiếp nhận vị trí bác sĩ mổ chính.
Nhưng thực tế đã chứng minh, chuyện mà không ai ở đây có thể thì cô lại làm được… Ngay khi bọn họ định áp dụng biện pháp trực tiếp nhất thì một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi đã hoàn thành cuộc giải phẫu vốn dĩ không có bất kỳ phần thắng nào!