Đặc Công Vườn Trường

Translator: Nguyetmai

Trong tiềm thức Tần Quân Lan nghĩ rằng, gia cảnh của em gái không được bằng mình, thì việc gì cũng không thể tốt hơn được.

Nhưng lại nhìn thấy Vân Tiên mua thịt gà hầm canh cho Tần Y Nhu ăn, cộng thêm Tần Y Nhu còn nợ tiền chưa trả.

Nói là không có tiền trả, mà vẫn còn tiền đi mua thịt gà?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Quân Lan lại càng khó chịu.

"Thịt gà là do tôi mua về tẩm bổ cho mẹ tôi." Vân Tiên liếc mắt nhìn Tần Quân Lan đang hung hăng vênh váo, trong lòng càng ngứa mắt bà bác trên danh nghĩa này của mình.

Thế là cô không khách sáo hạ lệnh tiễn khách: "Mẹ tôi cần nghỉ ngơi, có chuyện gì để hôm khác nói đi."


Vân Tiên có thể cảm nhận được hiện giờ trong lòng Tần Y Nhu chắc chắn không dễ chịu gì.

Bản thân xảy ra chuyện, chồng thì mãi không thấy về, lại còn một món nợ lãi suất cao.

Bây giờ người nhà bên ngoại đến thăm, nhưng lại sợ mình vay tiền không trả, đến để đòi nợ.

Trên thực tế, trong lòng Tần Y Nhu cũng lạnh đi vài phần, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.

"Y Nhu mới bị thương có một tí thế này. Tay chỉ là bị thương chứ chẳng phải tàn phế, chúng ta đều xuất thân từ nhà nông, ai mà không từng bị thương? Có cần đến mức chuyện bé xé ra to vậy không!"

Tần Quân Lan nói chuyện với Tần Y Nhu có thể còn nể vài phần tình cảm chị em, nhưng đối với Vân Tiên thì thái độ hoàn toàn khác.

Những lời này thực sự rất khó nghe.

Một mặt nói bóng gió Tần Y Nhu làm mình làm mẩy, mặt khác đang mắng nhiếc Vân Tiên.

Dù sao cũng là chị gái ruột của Tần Y Nhu, vừa nãy Vân Tiên còn kiềm chế một chút, không trực tiếp đối phó với bà ta. Nhưng bây giờ nghe những lời này của Tần Quân Lan, lại thấy Tần Y Nhu lúc này hết sức đau lòng, bà cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nỗi mất mát trong lòng không nói cũng hiểu.

Vốn nể mặt Tần Y Nhu mà Vân Tiên không trực tiếp ra tay, nhưng đã bị ép đến mức này, nếu Vân Tiên còn tiếp tục nhẫn nhịn thì cô không phải là cô nữa.

Người thích khua môi múa mép như Tần Quân Lan nếu như gặp phải cô ở kiếp trước, chết cả trăm lần cũng không đủ.

"Nếu như mẹ tôi bị thương không nghiêm trọng, vậy bác có muốn thử bị thương giống như mẹ tôi không." Vân Tiên liếc mắt nhìn Tần Quân Lan, ánh mắt mang theo tia sát khí.


"Tao, mày... Được lắm, mày dám rủa tao? Cũng lý sự đấy! Y Nhu à Y Nhu, xem đứa con em dạy dỗ này, không có tí giáo dục nào, đến cả bác ruột mà nó còn dám chửi! Con cái như thế, sau này còn có tương lai gì nữa!" Lần này Tần Quân Lan đến đã xác định chẳng giữ thể diện nữa rồi, thế nên lời nói càng ngày càng khó nghe.

Trong mắt Tần Quân Lan, em gái mình gả cho một tên cờ bạc, cả đời này đã xác định là nghèo mạt kiếp.

Thành tích học tập của Vân Tiên thì lẹt đẹt, càng không cần nói nữa.

Trước đây là do Vân Dịch thi được vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố, nên bà ta mới dùng dằng chưa lật mặt với nhà Tần Y Nhu, nghĩ khi nào Vân Dịch thành tài rồi, có thể giúp đỡ con mình.

Nhưng bây giờ thì sao? Tay của Tần Y Nhu bị thương đến nông nỗi này, đừng nói Vân Dịch học tiếp ở trường cấp ba trọng điểm, có nộp nổi học phí không cũng là cả một vấn đề.

Thế nên Tần Quân Lan căn bản là không nghĩ ngợi gì nữa.

Nghe thấy những lời kia của Tần Quân Lan, lòng Tần Y Nhu càng thêm nguội lạnh, tim đau như dao cắt.

Dù sao đó cũng là chị gái ruột của bà, vậy mà lại nói ra những lời cay độc như thế, làm sao có thể không đau lòng tuyệt vọng được cơ chứ!

Tần Y Nhu mở miệng định nói nhưng không thốt lên lời, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, không dừng lại được.


Vân Tiên nhìn thấy cảnh này không do dự nữa, ánh mắt sắc bén liếc về phía ngọn nguồn của tất cả sự việc là Tần Quân Lan. Cô thình lình với tay kéo lấy chiếc ghế gỗ gần mình nhất, đưa chân ra đạp một phát, chiếc ghế bằng gỗ rắn chắc bị đánh nát thành vô số mảnh.

Âm thanh phát ra khiến đám người Tần Quân Lan kinh hãi ngẩn người, đồng thời lùi về sau mấy bước.

"Bụp!"

Tần Quân Lan và mấy người kia nào từng thấy ai đạp một phát khiến chiếc ghế gỗ tan nát.

Trong lòng bọn họ trào lên sự sợ hãi, nhìn Vân Tiên với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Người thiếu nữ vừa đạp nát chiếc ghế đứng nguyên đó nhìn đám người Tần Quân Lan, mím môi lạnh lùng nói: "Cút! Còn không cút, kết cục của các người sẽ như chiếc ghế gỗ này!"

Nát bấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận