Đặc Công Vườn Trường

Translator: Nguyetmai

Vân Tiên nghe Lý Hưởng Dịch nói thì cũng có chút ấn tượng, lúc này mới đáp lại một câu: "Ờ!"

Mặc dù cô bất mãn với đám người Nguyên Anh Tuấn, nhưng không có nghĩa là cô sẽ đem tâm trạng này áp đặt lên những người khác.

Huống chi Lý Hưởng Dịch này lại chưa bao giờ trêu chọc cô.

Vừa nghe Vân Tiên đáp lại mình, Lý Hưởng Dịch lập tức có một cảm giác kích động không tên.

Ngày ấy cảnh Vân Tiên bình tĩnh dùng một tay bóp chết con rắn hổ mang trước mắt bao người vẫn còn in sâu trong đầu cậu ta.

Dáng vẻ đó, động tác đó quả thật quá ngầu! Ngầu y như mấy cao thủ võ thuật trong phim vậy!


Cho nên bây giờ nhìn thấy Vân Tiên, Lý Hưởng Dịch mới đối đãi với cô như thần tượng.

"Ha ha, bạn học Vân Tiên, thật ra sau cái ngày nhìn thấy cậu giết rắn hổ mang, tôi đã bắt đầu sùng bái cậu rồi. Không ngờ hôm nay còn có thể gặp cậu ở đây. Không biết tôi có vinh dự mời cậu ăn một bữa cơm không?" Lý Hưởng Dịch từ trước tới giờ là người rất vui tính, lúc nói chuyện với Vân Tiên cũng như vậy.

Thật ra Lý Hưởng Dịch cũng không giao du quá thân thiết với đám người Nguyên Anh Tuấn. Đương nhiên điều kiện gia đình cậu ta không tệ, ít nhất thì ở trấn Tân Giang không ai dám trêu chọc cậu ta.

Nếu không thì cậu ta cũng sẽ không mạo hiểm nguy cơ bị nhà trường xử phạt mà trốn học đến quán Internet trong thành phố chơi điện tử.

Mà thông thường, những công tử bột có điều kiện gia đình tốt như Lý Hưởng Dịch rất coi thường những người có hoàn cảnh gia đình kém như Vân Tiên.

Nhưng Lý Hưởng Dịch thì không như vậy.

Điều này khiến Vân Tiên hơi bất ngờ, ấn tượng với Lý Hưởng Dịch cũng tốt thêm hai phần.

Vân Tiên lắc đầu, khẽ cười đáp lại: "Không được, tôi phải về trấn ngay bây giờ."

Buổi trưa cô còn phải đem cơm cho Tần Y Nhu nữa.

"Ờ… Vậy thôi." Lý Hưởng Dịch hơi thất vọng gật đầu.

"Lý Hưởng Dịch, mau qua đây đi, còn thiếu một mình cậu thôi đó. Trò chơi sắp bắt đầu rồi, đi nhà vệ sinh sao mà lâu như vậy chứ, nhanh lên!" Bạn của Lý Hưởng Dịch ở phía bên kia bắt đầu thúc giục.

Lý Hưởng Dịch gãi đầu, hơi xấu hổ nói với Vân Tiên: "Bạn tôi gọi tôi chơi game rồi, tôi đi trước đây. Lần sau có thời gian sẽ gặp lại!" Nói xong cậu ta lập tức chạy đi.


Vân Tiên chỉ cảm thấy cậu thiếu niên này rất thân thiện, rõ ràng không giống với đám người Nguyên Anh Tuấn.

Cô không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bước ra khỏi quán Internet, đi tới chỗ ngân hàng phát hành tấm thẻ trên tay mình.

Cô đã chuyển vào tấm thẻ ngân hàng này một triệu đô la Mỹ, đổi thành nhân dân tệ là hơn sáu trăm triệu.

Vân Tiên chỉ dám rút đủ tiền, cũng chính là ba vạn nhân dân tệ. Cô cất vào một cái túi màu đen, sau đó để vào trong ba lô của mình.

Dù sao rút tiền quá nhiều, bị người ta chú ý cũng không tốt.

Sau đó cô lên xe bus trở về trấn Tân Giang.

Giờ này còn chưa tới giờ ăn trưa nên cô cũng không vội về nhà, mà tới thẳng hang ổ của đám người Trương Chí Phàm.

Vân Tiên có thể trực tiếp tìm được hang ổ của đám người Trương Chí Phàm, đương nhiên là đã nắm giữ triệt để toàn bộ tư liệu về đám người đó.


Bởi vì đám người Trương Chí Phàm cho vay nặng lãi để kiếm tiền, lãi chồng lãi, mấy năm nay cũng lừa được không ít tiền. Chỗ ở của bọn họ chính là khu nhà tốt nhất trấn Tân Giang.

Vân Tiên trực tiếp tìm đến cửa nhà bọn họ. Lúc này mấy người do Trương Chí Phàm cầm đầu đang ngồi ở cái bàn trước cửa nhà chơi mạt chược.

"Jiang! Ù rồi!" Trương Chí Phàm vừa đánh xong quân mạt chược cuối cùng thì nhìn thấy thiếu nữ trên mặt đầy nét cười đứng cách đó không xa.

Gã lập tức hoảng sợ đứng bật dậy.

"Anh Phàm, sao vậy?" Người ngồi cạnh thấy thế thì vội hỏi, đồng thời nhìn theo ánh mắt của Trương Chí Phàm, trông thấy Vân Tiên.

Cô chậm rãi đi tới, mở ba lô ra, sau đó lấy một cọc tiền mặt rất dày trực tiếp đặt lên bàn.

"Một vạn. Đủ trả nợ cho cha tôi chưa?" Vân Tiên khẽ nhướng mày hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận