Đặc Công Vườn Trường

Translator: Nguyetmai

Mộc Tương cũng sửng sốt, sau đó mới phản ứng được rằng Vân Tiên đang chửi xoáy cô ta. Cô ta lập tức giận dữ chỉ tay vào Vân Tiên mà quát ầm lên: "Cậu mới là người muốn ăn đòn! Vân Tiên! Cậu đừng tưởng cậu đánh được Lâm Mộng Vũ thì tưởng mình ghê gớm! Tôi cho cậu biết, nếu không phải đánh lộn ở trường học sẽ bị xử phạt thì bây giờ tôi sẽ đánh cho cậu nằm bò ra đất, khiến cậu không đứng dậy nổi luôn rồi."

Nói xong, Mộc Tương còn xắn ống tay áo lên ra oai.

Cô ta là người đã từng học Taekwondo!

Đánh lộn vẫn luôn là bản lĩnh mà Mộc Tương lấy làm kiêu ngạo.

Từ hồi tiểu học cô ta đã bắt đầu học Taekwondo, cho đến bây giờ đã là cấp bậc đai xanh đỏ.


Cấp bậc này tuy không cao lắm nhưng nếu phải đối phó với Vân Tiên thì Mộc Tương cũng khá tự tin.

Vân Tiên chỉ khẽ cười lạnh. Đột nhiên cô cảm thấy Mộc Tương này chính là một người có tính khí đại tiểu thư, giống như một đứa trẻ không chịu lớn. Cô xoay người đi, không để ý tới Mộc Tương nữa. Cô ra dấu cho Lữ Phi Yến rồi lập tức trở về chỗ ngồi của mình.

Cứ tiếp tục cãi vã thì đúng là không có hồi kết, cô cũng không rảnh rỗi đến thế.

"Vân Tiên, quả nhiên cậu cũng biết sợ! Hừ! Tôi nói cho cậu biết, ngày hôm nay chúng ta đã kết thù rồi! Cậu cứ đợi đấy!" Mộc Tương thấy Vân Tiên không để ý tới cô ta mà lại bỏ đi thì càng thêm tức giận, đứng sau Vân Tiên không ngừng nói lời đe dọa.

"Tôi sẽ đợi!" Lúc này Vân Tiên đã trở về chỗ ngồi, cô nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Người muốn cô chết, lớn thì có các sát thủ đặc công trên bảng xếp hạng quốc tế, nhỏ thì có các quan viên tép riu, cô đã bao giờ sợ ai chưa?

Huống chi chỉ là uy hiếp của một nữ sinh cấp hai.



Thời gian một buổi sáng trôi đi trong tiếng đọc sách lanh lảnh. Các giáo viên thay phiên nhau lên lớp. Cũng không có giáo viên nào đến tìm Vân Tiên nói chuyện về việc thứ Sáu tuần trước Vân Tiên đánh Lâm Mộng Vũ vào viện.

Điều này khiến Vân Tiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Tiết học thể dục buổi chiều là thời gian hoạt động tự do. Hai người Vân Tiên và Lữ Phi Yến đơn độc ngồi cùng nhau trên sân cỏ, nhìn mọi người chơi đùa đuổi nhau trong sân tập.


"Tiểu Tiên, bây giờ chúng ta cũng đã cuối cấp, sắp phải thi cấp ba rồi. Cậu đã nghĩ đến việc muốn thi vào trường cấp ba nào chưa?" Lữ Phi Yến cầm một cành cây khô trong tay, buồn chán khua loạn trên mặt đất của sân cỏ, lên tiếng hỏi Vân Tiên.

"Trường cấp ba đứng đầu ở thành phố Long Môn." Vân Tiên đáp lại.

Trường cấp ba đứng đầu ở thành phố Long Môn vốn là trường cấp ba công lập trọng điểm của thành phố này, đồng thời cũng là trường mà anh trai Vân Dịch của cô đang theo học.

Cho nên Vân Tiên cũng dự định vào đó học tập.

Nhưng Lữ Phi Yến vừa nghe thấy lời của Vân Tiên thì lập tức trừng mắt thật lớn nhìn cô: "Trường cấp ba đứng đầu sao? Chậc… đó là trường cấp ba tốt nhất thành phố chúng ta đó, điểm chuẩn rất cao! Cả trường chúng ta có lẽ chỉ có một, hai suất… Tiểu Tiên, cậu…"

Không phải Lữ Phi Yến coi thường Vân Tiên, mà là trước đó thành tích học tập của Vân Tiên thật sự chẳng ra sao.

Ngay cả việc lọt vào top một trăm trong toàn khối cũng rất khó.


Trường cấp ba trọng điểm thường là mấy bạn học đứng đầu mới có cơ hội tranh giành.

"Mình sẽ thi đỗ! Không phải còn thời gian một năm để học tập sao?" Lông mi Vân Tiên hơi cong lên, giống như đang cười.

Ở kiếp trước cô đã nắm chắc hoàn toàn tiến độ học tập của trường cấp hai rồi, không tốn chút công sức nào.

"Ồ? Vân Tiên! Tiết này mọi người cũng học thể dục hả?" Đúng lúc Vân Tiên và Lữ Phi Yến đang nói chuyện hăng say thì một giọng nam quen thuộc chen vào.

Vân Tiên hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Lý Hưởng Dịch cô mới gặp sáng hôm qua đang đứng trước mặt cô và Lữ Phi Yến. Trong tay Lý Hưởng Dịch còn ôm theo một quả bóng rổ, xem ra là cậu ta đi chơi bóng rổ.

Cùng lúc ấy, cô cũng nhìn thấy một đám nam sinh đi theo sau Lý Hưởng Dịch. Rõ ràng là đám bạn cùng chơi game với Lý Hưởng Dịch ở quán Internet hôm qua!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận