Đặc Công Vườn Trường

Translator: Nguyetmai

"Ừ." Vân Tiên gật đầu, tiết học này của bọn họ là tiết thể dục.

"Oa, Tiểu Tiên bọn cậu quen nhau à?" Lữ Phi Yến ngây ra, hết nhìn Vân Tiên lại nhìn Lý Hưởng Dịch rồi hỏi.

"Gặp nhau hai lần." Vân Tiên giải thích với Lữ Phi Yến.

Lữ Phi Yến "ừ" một tiếng, gật gật đầu.

Lý Hưởng Dịch gãi đầu theo thói quen, nâng quả bóng trên tay có chút ngại ngùng nói, "Ờ, à, hôm nay trời đẹp, nên chúng tôi ra ngoài luyện bóng rổ. Đúng rồi Vân Tiên, cậu có biết chơi bóng rổ không?"

Thực ra vấn đề này, hỏi một cô gái có biết chơi bóng rổ không không phải là một câu hỏi rất ngớ ngẩn sao.

Anh chàng đứng cạnh Lý Hưởng Dịch nghe thấy, vỗ vai Lý Hưởng Dịch, cười ha ha, "Tôi nói cậu này Lý Hưởng Dịch, câu hỏi này của cậu không phải hỏi vô ích sao? Con gái chơi bóng rổ cùng lắm đập hai cái rồi ném bóng, cũng không thể thi đấu bóng rổ được! Lẽ nào cậu định mời cô bạn này tham gia đội bóng của chúng ta hay sao?"

Lý Hưởng Dịch cười ngại ngùng, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Vân Dịch.

Vài ngày tới bọn họ tổ chức một trận đấu bóng rổ, trận đấu hữu nghị giữa đội bóng học sinh trường cậu và học sinh trường khác.

Do trong đội bóng có một thành viên bị thương, ngày thi đấu hôm đó chắc chắn không thể tham dự, nhưng để tìm một thành viên thay thế lại không thực tế lắm. Dù sao người thực sự biết chơi bóng rổ đã ít lại càng ít.

Thiếu mất một người mà đi thi đấu với đội bóng trường khác lại không được, như vậy không công bằng với họ.

Thế nên hôm nay khi nhìn thấy Vân Tiên, lại nhớ đến khoảnh khắc cô giết chết con rắn hổ mang. Thân thủ linh hoạt như vậy, nếu như Vân Tiên biết chơi bóng rổ, và có thể tham gia vào đội bóng của họ, như vậy không phải phần thắng của họ sẽ nhiều hơn sao?

Đương nhiên, Lý Hưởng Dịch cũng không chắc là Vân Tiên có biết chơi bóng rổ hay không.

Nhưng Vân Tiên đứng trước ánh nhìn của mọi người, nhè nhẹ cong môi, gật đầu nói: "Biết một chút."

Bóng rổ cô có biết chút ít, thực ra cũng giống như lúc cô giết người dùng các thể loại như phi tiêu lưỡi dao. Chỉ có điều tương đối mà nói, thể tích của bóng rổ lớn hơn nên dễ dàng hơn.

"Hả, Tiểu Tiên, cậu biết chơi bóng rổ à, sao mình lại không biết!" Lữ Phi Yến lập tức kinh ngạc thốt lên.

"Có học của anh mình nên biết một chút." Vân Tiên nói dối trước giờ không chớp mắt.

"Vậy cũng không được!" Anh chàng đứng cạnh Lý Hưởng Dịch vừa nãy lại mở miệng nói một câu. Tiếp đó lại ngập ngừng, quay đầu nói với Lý Hưởng Dịch, đồng thời giọng điệu có chút nghiêm túc, "Để cho một cô gái tham gia đội bóng của chúng ta thi đấu với con trai của trường khác… Lý Hưởng Dịch, tôi nói cho cậu biết, chuyện này tôi là người đầu tiên không đồng ý, nghĩ cũng không cần nghĩ!"

Người lên tiếng phản đối là anh em của Lý Hưởng Dịch, tên là Vũ Khuê, đồng thời cũng là một thành viên của đội bóng rổ thị trấn Tân Giang.

Vân Tiên nghe lời đối đáp của Lý Hưởng Dịch và Vũ Khuê có thể nghe ra được, Lý Hưởng Dịch muốn mình tham gia đội bóng rổ đi thi đấu.

Chỉ có điều qua lời nói của Vũ Khuê cũng có thể nghe được, về chuyện bản thân cô biết chơi bóng rổ, ngoài Lý Hưởng Dịch ra, đối với những người khác đều là sáo rỗng.

Đừng nói là bóng rổ, dù có đưa cô một cây kim, cô cũng có thể đứng ở nơi rất xa mà ném trúng điểm chí mạng của một người khiến người đó tử vong được.

So sánh với nó, bóng rổ là cái thá gì.

"Cậu muốn tôi tham gia đội bóng rổ của các cậu đúng không?" Vân Tiên quay đầu nhìn Lý Hưởng Dịch nói.

Lý Hưởng Dịch ngây ra, ngơ ngẩn gật đầu, "Đúng."

"Được, tôi đồng ý." Vân Tiên mỉm cười nhẹ nhàng như gió xuân.

"Đợi đã, chúng tôi còn chưa đồng ý! Cô ta vốn không có tư cách tham gia thi đấu bóng rổ cùng chúng ta!" Vũ Khuê thấy Lý Hưởng Dịch không biết điều, tự ý nói ra những lời như vậy, lập tức bước ra phản đối kịch liệt.

Ai muốn cô ta tham gia đội bóng của bọn họ chứ? Bọn họ đã đồng ý chưa?

Lời nói của Vũ Khuê vừa dứt, Vân Tiên đã đứng lên từ thảm cỏ, đưa tay với lấy quả bóng trên tay Lý Hưởng Dịch về tay mình.

Cảnh tiếp theo đem đến cho tất cả những người có mặt ở đó sự chấn động hoàn toàn mới.

Chỉ nhìn thấy hai tay Vân Tiên nâng bóng lên, ném vào không trung.

Quả bóng bay theo quỹ đạo, hướng về phía rổ bóng cách đó ba bốn mươi mét, đồng thời vẽ lên không trung một đường cong hoàn mỹ.

Chỉ chốc lát sau, quả bóng đã vào rổ!

Rổ bóng cách xa ba bốn mươi mét, khoảng cách tương đương với cả một sân bóng rổ. Đứng từ bên này ném bóng, Vân Tiên lại có thể ném được vào!

Tất cả mọi người ở đó tròn mắt há hốc mồm.

Trời ơi! Họ bị hoa mắt rồi sao!

Nhưng lại nghe thấy cô gái đó nhếch môi cười nói, "Như thế tôi đã đủ tư cách hay chưa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui