Translator: Nguyetmai
Mộc Tương bị dọa đến nỗi ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy, miệng không ngừng hét lên sợ hãi, "Người, người chết, chết chết rồi..."
Cô ta chẳng qua là một nữ sinh trung học bình thường, nào đã nhìn thấy người chết. Huống hồ lại còn là người chết trong vũng máu, toàn thân thảm hại, tư thế chết đáng sợ đến nhường nào.
Trong chốc lát, Mộc Tương đem chuyện muốn giáo huấn Vân Tiên vứt ra sau đầu, trong lòng chỉ còn sự sợ hãi, hoang mang tột độ.
"Ồn ào." Người thanh niên tuấn tú khẽ chau mày, nói ra hai từ.
Đôi mắt đẹp như sao sớm không nhịn được lướt qua Mộc Tương, dừng lại trên người Vân Tiên, cong nhẹ môi thành một đường cong.
Người con gái này, không sợ?
Thú vị!
Lúc người thanh niên này đánh giá mình, Vân Tiên cũng đánh giá anh chút ít, nhưng ánh mắt của cô lại dừng lại ở chỗ Yêu Cơ nhiều hơn.
Kiếp trước bản thân là Sát Thần xếp số một trên bảng xếp hạng đặc công, Yêu Cơ xếp thứ mười. Nhưng có thể xếp top mười đặc công chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Người thanh niên này có thể truy sát Yêu Cơ đến tận đây, lại còn có thể khiến cho Yêu Cơ trước giờ được gọi là xảo quyệt thảm hại đến vậy.
Có thể thấy anh càng không phải nhân vật đơn giản!
Người thanh niên tuấn tú đánh giá Vân Tiên cũng đồng thời chầm chậm đưa tay lên, chỉ nhìn thấy một khẩu súng lục tiêu thanh browning loại mới nhất trên đôi tay trắng nõn thuôn dài của anh. Anh nhìn Vân Tiên, mũi súng lại chĩa về Yêu Cơ.
"Không chịu giao đồ ra, thì chết." Câu nói đơn giản phát ra từ miệng của thanh niên tuấn tú. Anh mấp máy môi, khuôn mặt anh tuấn lại đẹp trai, mạnh mẽ không nói nên lời.
Vân Tiên nhíu mày, cô nhìn Yêu Cơ không chớp mắt, chỉ thấy Yêu Cơ nhìn người thanh niên tuấn tú nâng tay lên chĩa khẩu súng về phía cô ta thì mặt cô ta ngày càng biến sắc.
Sắc mặt của Yêu Cơ bỗng chốc trắng bệch.
Cô ta không biết cậu thanh niên mười chín, hai mươi tuổi này rốt cuộc từ đâu đến. Chỉ biết người này là người của Lãnh Các, thế gia súng đạn lớn mạnh nhất toàn cầu, còn về thân phận cụ thể thì không thể nào biết được.
Lãnh Các là tổ chức vũ khí đạn dược, trang bị súng đạn của họ có thể còn hơn cả trình độ của một quốc gia phát triển, thậm chí lợi hại hơn một số tổ chức đặc công giết người.
Chỉ có điều họ hành sự kín đáo, chưa từng khoa trương.
Mà trên thực tế, người thanh niên tuấn tú này đúng là người của Lãnh Các, hơn nữa còn là cậu chủ, là người thừa kế sau này của Lãnh Các.
Tên là Tư Dịch.
Yêu Cơ nhìn thấy Tư Dịch nâng súng lên thì sắc mặt trắng bệch ra, cũng là có nguyên do.
Người đàn ông trung niên nằm chết trong vũng máu kia là đặc công xếp hạng thứ sáu trên bảng xếp hạng quốc tế, biệt danh là Linh Hổ.
Người này thực lực dũng mãnh, mạnh mẽ quả cảm, tự xưng có tốc độ nhanh, hành động nhạy bén.
Vậy mà, người này lại chết dưới súng của Tư Dịch, lại còn không qua nổi một phát súng!
Linh Hổ lấy tốc độ nhạy bén thành danh còn không phải là đối thủ của Tư Dịch, đổi lại là Yêu Cơ, còn có mạng trở về không?
"Đợi chút! Tôi giao đồ vật cho các người!" Yêu Cơ nhượng bộ, cô ta không hề muốn vì hoàn thành nhiệm vụ này mà mất đi tính mạng. Cô ta cắn môi, ném thứ đang ôm trong người về phía Tư Dịch.
Tư Dịch đưa tay ra, ngón tay thon dài đón lấy thứ mà Yêu Cơ ném qua. Đôi mắt thâm thúy của Tư Dịch sắc bén mà thâm trầm nhìn món đồ trên tay.
Yêu Cơ nhân lúc Tư Dịch hạ mắt nhìn đồ vật không còn thời gian để ý đến cô ta liền che lấy vết thương, lách người nhanh chóng rời khỏi đó.
Một giây sau, con ngươi Vân Tiên co lại.
"Hộp đàn hương..." Ba từ nhẹ nhàng thốt ra từ miệng cô.
Thứ mà vừa rồi Yêu Cơ sống chết ôm trong lòng lại chính là... hộp đàn hương!
Cô trùng sinh là vì hộp đàn hương, cái chết của em trai cũng là vì hộp đàn hương.
Vốn nghĩ bản thân hồi sinh, xác của cô và hộp đàn hương đều đã không rõ tung tích, nhưng nào ngờ cô lại có thể bắt gặp nó ở đây!