Editor: Nguyetmai
"Sao lại mắc mớ gì đến tôi? Lữ Phi Yến cậu ăn nói kiểu gì vậy?" Vương Nhu Nhu là người nóng tính, vừa nghe Lữ Phi Yến nói như vậy đã lập tức làm ầm lên.
Cô ta nói xong còn cười lạnh, sau đó phán một câu xanh rờn: "Hừm, tôi là cán bộ lớp, thành tích học tập của Vân Tiên không tốt, tôi qua hỏi han một chút, nhân tiện bảo cậu ta sau này học hành chăm chỉ lên, việc này có gì sai sao?"
Vương Nhu Nhu vừa nói vừa ưỡn ngực, làm bộ như thật.
Nhưng Lữ Phi Yến và Vân Tiên đâu phải không nhìn ra Vương Nhu Nhu muốn đến để kiếm chuyện.
"Này cậu!..." Lữ Phi Yến cũng tức tối bực bội.
Còn chưa kịp nói hết câu, bên ngoài cửa lớp một bạn học sinh chạy vào.
Cậu ta mới vào cửa đã rầu rĩ nói: "Cô chủ nhiệm đến rồi! Cô chủ nhiệm đến rồi! Trên tay còn cầm tập bài thi môn Ngữ văn nữa! Thôi xong, kỳ thi lần này mình làm bài chán quá, làm sao bây giờ?"
Mỗi lần có kết quả thi tháng, kiểu gì cũng có kẻ buồn người vui.
Có những bạn làm bài thi tốt, tất nhiên cũng sẽ có những bạn làm không tốt hoặc không phát huy được đúng phong độ.
Mà những bạn cảm thấy mình làm bài thi khá khẩm sau khi nghe xong, khuôn mặt lại tràn ngập sự mong chờ.
Vân Tiên ngồi tại chỗ của mình, thái độ vẫn dửng dưng như cũ.
Cuộc cãi vã của Vương Nhu Nhu và Lữ Phi Yến tất nhiên cũng dừng lại.
Cô giáo đến, tất cả học sinh đều chạy về chỗ ngồi của mình để chuẩn bị cho tiết học.
Cô Kim đi một đôi giày vải đế bằng kiểu Bắc Kinh cũ, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười bước vào. Cho dù là những học sinh đang bồn chồn lo lắng cũng có thể cảm nhận được rất rõ tâm tình vui vẻ, phấn khởi của cô giáo.
"Có kết quả thi tháng này rồi đây!" Cô Kim đứng lên bục giảng, nhẹ nhàng nói với tất cả học sinh trong lớp, ánh mắt của cô thỉnh thoảng lại liếc về góc của Vân Tiên.
"Mọi người đều biết, cuộc thi tháng lần này có năm trường liên kết thi, đề thi cũng khó hơn trước." Vừa nói, cô Kim vừa híp mắt, cố ý nói lấp lửng, "Lần này trong lớp chúng ta có một bạn đạt được thành tích rất xuất sắc!"
Nói đến đây, cô Kim chợt ngừng lại. Cô cố tình nói úp mở, nhưng không chịu đi thẳng vào vấn đề.
"Thôi được rồi, cô sẽ trả bài thi môn Ngữ văn trước, những bạn được đọc tên bước lên để nhận bài thi, không xếp theo thứ trước sau." Cô Kim vừa dứt lời bèn lấy tập bài thi môn Ngữ văn ra, lần lượt gọi tên từng người.
"Châu Tiểu San 89 điểm."
"Dương Lỗi 67 điểm."
...
"Bạn Vương Nhu Nhu lần này tiến bộ vượt bậc, thi được 108 điểm! Mọi người vỗ tay cổ vũ bạn nào." Cô Kim tiếp tục thông báo.
Vương Nhu Nhu được gọi tên bèn đứng dậy, bản thân cô ta là đại diện của lớp Ngữ văn, lại được cô chủ nhiệm tuyên dương trước cả lớp, bỗng chốc cảm thấy mình vô cùng giỏi giang.
Cô ta ngẩng đầu cao ngạo, bước về phía bục giảng.
Điểm Ngữ văn tối đa là 120 điểm, trừ đi số điểm bắt buộc phải trừ của phần tự luận thì 108 điểm của Vương Nhu Nhu cũng được xem là khá cao rồi.
Vương Nhu Nhu cầm bài thi trong tay, lúc bước qua chỗ Vân Tiên, cô ta cố tình mở ra, sau đó lựa đúng góc độ mà Vân Tiên có thể nhìn thấy con số "108" điểm được phê đỏ chót bằng bút máy trên bài thi của mình để đi tới.
Phong độ đó không cần nhắc cũng biết ngầu thế nào.
Như thể sợ người khác không biết cô ta đạt được 108 điểm vậy.
Vương Nhu Nhu còn chưa về đến chỗ của mình, đã nghe thấy cô Kim lên tiếng. Trong giọng nói mềm mại của cô có mang theo chút phấn kích, kinh ngạc và cả sự chấn động cố đè nén trong lòng: "Thành tích thi tháng của bạn dưới đây thực sự khiến người khác phải ngỡ ngàng. Hừm, kỳ thi tháng lần này, bạn ấy không chỉ đạt điểm tối đa môn Ngữ văn, ba môn văn hóa khác đều đạt điểm tuyệt đối! Tổng các môn đạt 510/510 điểm! Trong năm trường liên kết thi lần này, bạn ấy xếp thứ nhất! Bạn ấy chính là Vân Tiên! Bây giờ mời bạn Vân Tiên lên nhận kết quả môn Ngữ văn!"