Translator: Nguyetmai
Vân Tiên và Lữ Phi Yến vừa đến trước cửa phòng học, Vân Tiên chợt nhìn thấy một tấm biển treo trên tường cạnh cửa, phía trên được viết bằng chữ Khải mực đỏ: "Lớp 9 - 6".
Vân Tiên bỗng nhiên ý thức được thân phận hiện tại của cô chỉ là một học sinh bình thường vừa mới lên lớp chín.
Vân Tiên mím môi, nhướng mày, gật đầu cười và bước vào lớp học.
Chỗ ngồi của cô là ghế thứ ba dãy thứ ba. Vì nguyên chủ không cao nhưng cũng không thấp, trong lớp có thể xếp vào hàng trung nên chỗ ngồi cũng được xếp ở giữa.
Cô vô tư ngồi vào vị trí "đắc địa" nhất ấy.
Chỗ ngồi của Lữ Phi Yến cách chỗ cô hơi xa. Do đã vào lớp nên Lữ Phi Yến không chào hỏi mà chạy như bay về chỗ của mình.
Vân Tiên cũng ngồi vào chỗ. Bọn họ vừa ngồi xuống thì một cô giáo có hơi mập mạp bước vào.
Cô giáo này họ Kim. Cô Kim đã hơn ba mươi tuổi, bề ngoài chăm sóc khá tốt, vì vậy nhìn trẻ hơn vài tuổi so với tuổi thật.
Bình thường cô Kim khá hòa nhã, là chủ nhiệm lớp 9 - 6, dạy môn Ngữ văn. Trong giờ lên lớp cô cũng khá hài hước, còn kể chuyện cho học trò nghe nên các bạn đều thích học môn của cô.
Sau khi cô Kim bước vào lớp liền đặt giáo án lên bục, lấy sách giáo khoa Ngữ văn ra bắt đầu giảng bài.
Học cả một buổi chiều nhưng Vân Tiên không hề thấy mệt. Thực ra cô đã sớm biết hết những bài học này rồi. Kiếp trước ở trong tổ chức, cô phải tinh thông mọi thứ, bao gồm toàn bộ chương trình học trong nhà trường. Tất cả đều phải học hết trong một khoảng thời gian ngắn, nếu không, sẽ bị thế giới đó đào thải.
Nhưng khi lên lớp, Vân Tiên vẫn rất chăm chú nghe giảng. Thứ mà cô hưởng thụ chính là quá trình.
Mười sáu giờ năm mươi phút chiều, trường tan học.
Vì hôm nay là thứ Sáu, không có lịch tự học buổi tối nên giờ tan trường sớm hơn. Thông thường, từ Chủ nhật đến thứ Năm có lịch học tối nên sau giờ tự học, tan trường ra đã tầm tám giờ tối.
Vừa đến giờ tan học, tiếng chuông vang lên, cô giáo chủ nhiệm Kim còn chưa kịp tuyên bố tan học thì mấy học sinh nam nghịch ngợm trong lớp đã xách cặp, lẳng lặng chuồn đi từ cửa sau.
Cô chủ nhiệm vừa đau đầu vừa bất lực với đám học sinh nghịch ngợm này.
Đợi đến khi cô giáo chủ nhiệm vừa đi khỏi là các bạn học sinh đồng loạt xách cặp, nhảy chân sáo về nhà.
Tan học ngày thứ Sáu là khoảnh khắc vui nhất trong một tuần.
"Tiểu Tiên, cậu đợi tớ với! Bọn mình cùng đi!"
Sau khi tan học, Lữ Phi Yến vội vàng sắp xếp cặp sách, còn quay qua hướng Vân Tiên hét lên.
Mặc dù Vân Tiên không đáp lại nhưng cô vẫn đợi Lữ Phi Yến.
Cái cô Lữ Phi Yến này là bạn rất thân của nguyên chủ. Con người cũng khá tốt. Ít ra khi cô ấy thấy nguyên chủ bị ức hiếp thì sẽ nghĩ cách giúp đỡ, hơn nữa không vì sợ đắc tội với Lâm Mộng Vũ mà xa lánh cô.
Lữ Phi Yến nhanh chóng thu dọn tất cả vào cặp. Cô chạy tới, nhìn Vân Tiên hào hứng nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Ừ."
Vân Tiên gật đầu, khẽ đáp lại. Cô cùng Lữ Phi Yến đi về phía cổng trường.
Hai người sánh vai đi bên nhau, nhanh chóng ra khỏi cổng.
Nơi đây ở khu trung tâm trấn Tân Giang, mà nhà của Vân Tiên và Lữ Phi Yến lại ở cùng một hướng nên hai người đi cùng đường.
Vừa ra khỏi cổng trường, Vân Tiên nghe thấy giọng con trai to rõ vang lên: "Tiểu Tiên!"
Vân Tiên hơi sững lại. Cô quay người nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ thể thao, người dong dỏng cao, tầm mười bảy, mười tám tuổi đang đứng ở bậc thang trước cổng trường nhìn mình.
Vân Tiên nhìn thấy thiếu niên đẹp trai lạ lùng kia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đại não kịp thời được bổ sung ký ức vốn thuộc về nguyên chủ.
Thiếu niên này không phải ai khác mà chính là anh trai ruột của nguyên chủ, tên là Vân Dịch.
Mà hiện tại, cô đã trở thành nguyên chủ thì cậu Vân Dịch kia là anh trai của cô rồi.
Kiếp trước, Vân Tiên tách rời gia đình từ nhỏ. Đợi đến khi cô tìm được người nhà thì chỉ còn lại mỗi một cậu em trai.
Mà cô cũng chỉ gặp mặt em mình đúng một lần, còn chưa kịp tận hưởng tình thân thì em trai đã bị giết chết.
Chưa bao giờ được cảm nhận tình thân nên Vân Tiên hơi sững sờ. Cô nhìn Vân Dịch, cẩn thận thốt ra một từ: "Anh?"
Vân Dịch nhảy xuống bậc thềm thật ngầu. Anh đi về phía Vân Tiên và Lữ Phi Yến, khoác tay lên vai em gái mình đầy tự nhiên, sau đó lộ ra một nụ cười sảng khoái. Nụ cười ấy đủ để những cô gái có mặt ở đó phải hét lên không ngớt.
"Ừ, Tiểu Tiên. Hôm nay anh tan học sớm nên tới đón em. Em đừng quên hôm nay là sinh nhật mẹ! Mẹ vì chúng ta mà vất vả cả đời, hôm nay anh em mình phải hiếu kính mẹ."
Vân Dịch đáp lại, sau đó anh sợ Vân Tiên quên mất hôm nay là ngày gì nên nói.
Vân Tiên vốn không biết gì nhưng đã tìm được đáp án từ ký ức của nguyên chủ.
Mối quan hệ gia đình của nguyên chủ hơi phức tạp và cô có một người anh ruột.
Năm ngoái, thành tích thi cấp ba của anh rất xuất sắc, do thi đỗ trường điểm nên đã vào thành phố học cấp ba.
Hôm nay là thứ Sáu, cũng là sinh nhật mẹ ruột nguyên chủ nên từ sáng sớm Vân Dịch đã nói với nguyên chủ rằng hôm nay sẽ từ thành phố về để chúc mừng sinh nhật mẹ.
Tiện thể tặng cho mẹ một niềm vui bất ngờ.